Cho nên trong lúc vô tình, Dương Bách Xuyên cảm thấy rất thích thú với độc đạo trong 《Thần Ma Y Điển》.
Thật ra bản thân hắn không biết đây là một loại ám thị tâm lý bẩm sinh mà thôi.
Điều nghĩ trong đầu là mau chóng nghiên cứu 《Thần Ma Y Điển》 cũng là chuyện tốt, dù sao trên phi thuyền tồn tại đại gia độc đạo, lỡ như thật sự xảy ra chuyện gì, thì hắn cũng tiện ứng phó, không tới mức bị động.
Huống hồ nghiên cứu y đạo cứu mình và cứu người đều là công đức lớn, trọng điểm là y đạo cứu người sẽ gặt hái được lòng người, giống như Lâu Hải Đường là ví dụ tốt nhất.
Nếu không phải hắn hiểu Luyện Đan đạo, có thể luyện chế đan dược cho Lâu Hải Đường, thì Lâu Hải Đường là tu sĩ Đại Thừa sẽ để ý đến một tiểu tu sĩ như hắn sao? Sẽ ra tay trong chuyện của Lệ gia sao?
Tất nhiên là không.
Cho nên nghiên cứu 《Thần Ma Y Điển》 rất cần thiết.
Dù sao ở trên phi thuyền có rất nhiều thời gian.
Nhưng mà ba phần lớn của 《Thần Ma Y Điển》 muốn xem xong đều phải mất thời gian rất dài, càng đừng nói nghiên cứu hiểu rõ!
Đối với vấn đề này, Dương Bách Xuyên nghĩ đến một nữ nhân, nàng có thể giúp hắn giải quyết vấn đề thời gian.
Mà không hẳn là nữ nhân, nói một cách chính xác là Hắc Liên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/su-phu-toi-la-than-tien/3357139/chuong-2716.html