Một tiếng nổ rung trời, quái vật xương khô kêu rên, tiếp theo sập xuống cùng với từng tiếng kêu thảm thiết.
Ở trong mắt Dương Bách Xuyên, chỉ thấy một kiếm hỗn loạn này của sư phụ như chứa đựng kiếm ý không nói rõ được ở bên trong, vô cùng huyền ảo, làm đầu óc của hắn rơi vào một loại cảnh giới quên mất bản thân.
Khắp đầu óc chỉ có uy lực và kiếm ý trong một kiếm này của sư phụ.
Giống như bắt được gì đó, nhưng lại không nhìn thấy không bắt được.
Thật sự vô cùng huyền ảo, trong nháy mắt dường như kiếm đạo của hắn mở ra một cánh cổng mới.
Một lúc sau toàn bộ thế giới đều yên tĩnh, tất cả bộ xương khô biến mất không thấy, cũng trong khoảnh khắc này, sư phụ bay lên trên tế đàn xương trắng, cầm kiếm chỉ lên trời, chém xuống, hét lớn: “Khai Thiên!”
Trong giây lát, toàn bộ không gian huyết sắc hỏng mất…
Dương Bách Xuyên thấy được diện mạo vốn có của đại điện, thấy được Hầu Đậu Đậu và Trịnh Bân Bân đứng đằng xa, lôi điện và ma khí trên tế đàn xương trắng đã biến mất không thấy.
“Nhanh cứu người.” Lúc này sư phụ hô to một câu với Hầu Đậu Đậu và Trịnh Bân Bân, ngân quang của kiếm Đồ Long lập lòe, lôi điện trên không biến mất, tất cả đều bị kiếm khí của sư phụ ngăn cản, không có một tia lôi điện nào dừng ở trên người tiểu phượng hoàng và chồn nhỏ.
Hiển nhiên trong khoảng thời gian ngắn, Vân Thiên Tà đã ngăn cản
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/su-phu-toi-la-than-tien/3343167/chuong-2506.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.