🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau


Nói xong hắn còn bổ sung một câu: "Xin lỗi, trí nhớ của ta không tốt, vừa rồi ta không nhớ tên của các hạ."



"Phụt!"



"Phụt!"



Nghe Dương Bách Xuyên nói vậy, Diệp Vô Tâm và Hạ Thiền không nhịn được phì cười, thầm nghĩ Dương Bách Xuyên quá hài hước. Nhưng đồng thời các nàng cũng lo lắng cho Dương Bách Xuyên. Các nàng biết Quan Ngạo Thiên là hạng người gì, Dương Bách Xuyên làm vậy tuyệt đối là đang vả vào mặt Quan Ngạo Thiên, hơn nữa còn là kiểu vả bôm bốp.





Diệp Vô Tâm thầm lo lắng, mắng Dương Bách Xuyên không biết làm loạn cái gì.



Chàng trai ăn mặc như ăn mày dừng uống rượu, mắt say mơ màng nhìn Dương Bách Xuyên.



Cặp song sinh như núi thịt cười ha hả.





Chỉ có tên đầu trọc mặc chiến giáp vàng nổi giận đùng đùng. Dương Bách Xuyên còn nhớ Diệp Vô Tâm giới thiệu hắn ta là Lâu Mãn của núi Thần Binh gì đó. Tên này là tay sai của Quan Ngạo Thiên. Hắn ta lại nổi giận với Dương Bách Xuyên một lần nữa: "Tên ăn mày nhà ngươi từ đâu tới? Hỗn láo với thiếu cung chủ, ngươi chán sống rồi..."



Ánh mắt Dương Bách Xuyên trở nên lạnh lẽo. Hắn giơ thủ cốt tay phải lên, giậm chân giáng một đấm vào đầu thanh niên đầu trọc tên Lâu Mãn.



"Ta là ăn mày thì trong mắt ta, ngươi còn chẳng bằng ăn mày."



Trong lúc ra tay, Dương Bách Xuyên hừ lạnh. Nói thật là ngay từ đầu hắn đã chẳng để mấy thiên tài ở đây vào mắt. Đối với hắn mà nói, thiên tài cũng chỉ để treo lên đánh mà thôi.



Tên Lâu Mãn núi Thần Binh này đã khiêu khích hắn hai lần, khiến lửa giận bùng lên trong lòng tên họ Dương nào đó. Bây giờ tên họ Dương nào đó nổi giận rất đáng sợ.



Một đấm vung ra, thủ cốt tay phải chính là sức mạnh thuần túy. Cho dù tên đầu trọc có khí tức mạnh mẽ không giống người thường đi chăng nữa, thì trong mắt Dương Bách Xuyên, hắn ta cũng chỉ là một tu sĩ cảnh giới Xuất Khiếu mà thôi.



Còn kiêu ngạo được nữa không?



Lòng kiêu ngạo của anh đây còn lớn hơn các ngươi!



Thấy Dương Bách Xuyên ra tay, Lâu Mãn núi Thần Binh hừ lạnh, cũng vung quyền đỡ. Hắn ta được ca ngợi là chiến thần núi Thần Binh đời tiếp theo, không phải là chưa từng chém giết cao thủ cảnh giới Phân Thần. Trong mắt hắn ta, Dương Bách Xuyên chỉ là một tu sĩ cảnh giới Phân Thần sơ kỳ hết sức bình thường mà thôi. Tu sĩ cảnh giới Phân Thần vô danh tiểu tốt thế này, hắn ta có thể giết một tá.



Bộp!



Rắc!



"Á!"



Tuy nhiên, khi một quyền của Lâu Mãn đụng độ Dương Bách Xuyên, hắn ta lập tức hối hận. Sức lực của đối phương mạnh hiếm thấy, Lâu Mãn biết là mình đã đụng phải tấm sắt cứng, nhưng lúc này có hối hận cũng muộn rồi.



Một luồng sức mạnh khổng lồ thông qua nắm đấm vọt vào trong đan điền của Lâu Mãn. Điều quan trọng là sức mạnh của Dương Bách Xuyên quá bá đạo, hắn ta không loại bỏ được.



Lúc này hối hận thì đã muộn.



Vốn dĩ Lâu Mãn muốn giẫm đạp Dương Bách Xuyên để nịnh bợ Quan Ngạo Thiên của Bổ Thiên Cung. Lần này thì hay rồi, trộm gà không được còn mất nắm gạo.





























Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.