Sau khi tiễn Dương Bách Xuyên đi, Trịnh Bân Bân đứng ở chòi nghỉ
mát nhìn mây mù phiêu dạt, tự nói: “Ta quả nhiên không nhìn lầm người, người và ta đều là người trọng tình nghĩa, trăm năm trước Dương Bách Xuyên ngươi có thể liều mạng tới điện Mạo Hiểm giúp ta, Trịnh Bân Bân ta làm sao có thể làm khó ngươi.
Sau khi Dương Bách Xuyên trở lại Vân Môn, chuẩn bị đi tới Đại Hoang, cũng nên đi gặp mặt Hầu Đậu Đậu và đại ca kết bái là Bạch Khởi Bạch Viên rồi, theo lý thì chồn nhỏ cũng ở trong Đại Hoang, bây giờ những chuyện có thể làm cũng làm rồi, người có thể tìm cũng tìm rồi, trong lòng hắn chỉ lo lắng cho hai con linh thú.
Từ trước đến giờ, trong lòng hắn chưa từng coi Hầu Đậu Đậu và chồn nhỏ là sủng vật, mà là thân nhân, từ Địa Cầu vẫn luôn làm bạn với thân nhân của hắn.
Năm đó hắn để cho Hầu Đậu Đậu đi theo đại ca kết bái là Bạch Khởi đến Đại Hoang là bởi vì Hầu Đậu Đậu là Thái tử Hầu tộc, có thể đạt được truyền thừa, Dương Bách Xuyên cũng muốn cho Hầu Đậu Đậu đi lâu dài hơn trên con đường tu đạo, cho nên mới nén đau lòng chia tay với nó.
Về phần con chồn Hương Hương hoàn toàn là ngoài ý muốn, năm đó sau khi hắn đại náo thành Yêu Quang thì hôn mê, trực tiếp bị Hóa Thế Lương đưa ra khỏi Sơn Hải Giới nên đã làm thất lạc chồn nhỏ. Nhưng cũng may năm đó sư phụ đã từng nói,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/su-phu-toi-la-than-tien/3325286/chuong-2333.html