Theo đó, vương quốc Mạo Hiểm của Trịnh Bân Bân, thậm chí là toàn bộ châu Tây Sơn cũng tràn đầy sức sống.
Vì thế cả hai bên vương quốc Mạo Hiểm và Vân Môn đều có lợi.
Cuối cùng, Triệu Nam nói: “Phò mã gia, Trịnh đại nữ vương nhà chàng có chỉ, nói sau khi chàng xuất quan thì cần phải tới điện Mạo Hiểm một chuyến, bàn bạc quốc sự.”
Triệu Nam còn nghiến răng nghiến lợi nhấn mạnh hai từ “Quốc sự.”
Dương Bách Xuyên dở khóc dở cười nói: “Ta và Trịnh Bân Bân thật sự là không có gì cả, nàng ấy hạ chỉ sắc phong chức vị Phò mã gia này cũng là thủ đoạn để thống nhất, thu phục quốc thổ vương quốc Mạo Hiểm, các nàng đang ghen cái gì không biết ~”
Miệng thì nói như vậy, nhưng Dương Bách Xuyên biết hắn phải tới gặp Trịnh Bân Bân, cho dù nàng xuất phát từ niệm tình cũ nhưng chuyện này vẫn còn mục đích khác, nàng không ra tay với Vân Môn, chỉ riêng chuyện này đã khiến Dương Bách Xuyên phải cảm kích.
Hôm đó, hắn đã tận mắt nhìn thấy thủ đoạn của Trịnh Bân Bân, thực lực của nàng tuyệt đối là Phân Thần cảnh hậu kỳ, nếu như nàng quả thật muốn ra tay với Vân Môn, hắn không dám chắc Đại Diễn Sinh có thể chống lại được, hơn nữa cho dù đại trận có thể kháng trụ, chỉ cần nàng canh giữ ở bên ngoài là có thể nhốt người của Vân Môn ở bên trong, nhưng trái lại nàng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/su-phu-toi-la-than-tien/3324503/chuong-2325.html