🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
Hôm nay, nàng ta không còn lựa chọn nào khác.





Khi rơi vào tình cảnh nguy nan, phượng hoàng cũng trở nên hèn mạt hơn cả gà!



Rõ ràng từ trước đến giờ nàng ta luôn là chủ nhân của Đoan Mộc Uyển Nhi, bây giờ chớp mắt đã phải bái tôi tớ ngày xưa làm chủ nhân. Sự đối lập này quá lớn khiến cho trong lòng Vạn Vũ Đồng khó mà chấp nhận nổi.





Tuy nhiên, nàng ta không còn cách nào khác. Trong tình hình hiện tại, đối phương có ưu thế hơn nàng ta, ai bảo hang thứ ba mươi lăm của họ đã sụp sổ rồi chứ? Giờ đây, Vạn Vũ Đồng nàng ta chính là tù nhân, mà nghĩ lại thì nếu không được hai cha con Dương Bách Xuyên cứu giúp, bây giờ họ đã bị Ma Tôn luyện hóa thành một cái xác khô, chết từ đời nào rồi.



Thôi, tôn những cường giả như Dương Bách Xuyên làm chủ nhân thì ít ra còn dễ sống hơn.



Sống được thì ai lại muốn chết chứ?





Nghĩ đến đây, Vạn Vũ Đồng tiến lên một bước, đi tới trước mặt Đoan Mộc Uyển Nhi, quỳ hai gối xuống đất rồi dõng dạc nói: "Vạn Vũ Đồng bái kiến chủ mẫu đại nhân." Nói xong, nàng ta quát lớn với bốn cô thị nữ: "Xuân, Hạ, Thu, Đông, còn đứng ngây ra đó làm gì, sao còn chưa bái kiến chủ mẫu đại nhân hả?"



Bốn thị nữ biết điều, thấy Vạn Vũ Đồng đã dẫn đầu thì vội vàng quỳ mọp xuống trước chủ mẫu mà nàng ta bảo.



Dương Bách Xuyên không hề để bụng tới kế khôn vặt Vạn Vũ Đồng mới nói, nàng ta gọi mẫu thân là chủ mẫu mà không phải là chủ nhân, điều này đồng nghĩa với việc chủ nhân của Vạn Vũ Đồng là hắn chứ không phải mẫu thân.



Dương Bách Xuyên không quan tâm đến chuyện này, vốn dĩ hắn muốn đả kích lòng tự tôn của Vạn Vũ Đồng để nàng ta nhìn nhận rõ hiện thực. Hơn nữa hắn cũng cực kỳ gai mắt chuyện mẫu thân từng làm tôi tớ cho Vạn Vũ Đồng, thế nên người nào đó họ Dương chỉ đơn giản là tìm tiếng nói về cho mẫu thân mà thôi.



"Chuyện này... Chuyện này..." Đoan Mộc Uyển Nhi không quen cho lắm, bà có phần bối rối trước bốn người Vạn Vũ Đồng đang quỳ. Vốn dĩ bà không phải người mưu mô, không biết làm sao với việc nhi tử đột nhiên xuất hiện, gây sức ép cho Vạn Vũ Đồng và bốn người kia.



Dương Bách Xuyên biết mẫu thân mình có tấm lòng lương thiện, nhưng nếu đã bước vào con đường tu chân thì lúc nên cứng rắn phải cứng rắn, lòng tốt chính là cội nguồn của tai họa. Hôm nay mà không khiến bọn Vạn Vũ Đồng bỏ cái thói ngạo mạn đó đi, không để bọn họ thấy rõ hiện thực thì không chừng sau này họ sẽ gây họa gì đó cho mẫu thân.



Hít sâu một hơi, hắn bảo: "Người... Hãy nhớ lấy, từ nay về sau người chỉ có thể là chủ nhân, bọn họ mà dám cả gan đối xử vô lễ với người thì chém không tha."



Cuối cùng Dương Bách Xuyên vẫn chẳng thể thốt ra chữ "mẹ".



Song, Dương Quốc Trung đang đứng bên cạnh thì thở phào nhẹ nhõm trong bụng, ông biết nhi tử dường như đã bắt đầu chấp nhận thê tử của ông rồi.



Từ việc trừng phạt thị nữ của Vạn Vũ Đồng, có thể thấy hắn đang bảo vệ mẫu thân mình.



Dương Quốc Trung lặng lẽ kéo vạt áo của thê tử, thì thầm: "Xuyên Nhi đã bắt đầu chấp nhận nàng rồi, nàng sang nói chuyện với nó đi, cơ hội tốt đấy."





























Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.