Tuy rằng con trai và con gái đều nói không hận, bởi vì biết Đoan Mộc Uyển Nhi đi tìm ông, nhưng nói và đối mặt là hai việc khác nhau, trong lòng Dương Quốc Trung áy náy vô cùng.
Ông thân là người đàn ông, trước thẹn với mẫu thân, sau thẹn với con cái, ở giữa còn có một thê tử si tình. Nếu không phải thê tử tiến vào sa mạc tìm ông thì sao lại khiến một đôi trai gái từ nhỏ không có cha mẹ?
Cuối cùng Dương Quốc Trung ôm đồm tất cả tự trách vào người.
Thê tử trong ngực mở mắt ra, ợ chồng hai người bốn mắt nhìn nhau, hai người đều nước mắt tràn mi.
"Uyển Nhi!" Dương Quốc Trung run giọng.
"Quốc Trung, chúng ta lại gặp nhau trong mơ..." Đối với Đoan Mộc Uyển Nhi, ông chính là mơ, cảnh tượng thế này từng xuất hiện trong mơ vô số lần.
Dương Quốc Trung đỏ mắt cầm tay Đoan Mộc Uyển Nhi nói: "Uyển Nhi, đây không phải mơ, đây là sự thật, tất cả đều là thật, là ta và Bách Xuyên cùng nhau tìm được nàng..."
Dương Quốc Trung giọng nói run rẩy kể cho thê tử trong ngực nghe một câu chuyện như mộng ảo, lại vô cùng chua xót.
Hơn mười phút sau, cuối cùng Đoan Mộc Uyển Nhi cũng tin đây không phải mơ. Hai hàng nước mắt rơi lã chã, điên cuồng òa khóc...
Vận mệnh trêu người, không ngờ vợ chồng hai người còn có thể gặp lại.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/su-phu-toi-la-than-tien/3322116/chuong-2284.html