Dương Bách Xuyên muốn cười, loại thổ phỉ gì vậy?
Bất cứ ai khi đối mặt với tử vong thì đều sẽ thấy rén hết.
Mà đúng lúc này, nơi xa có tiếng run run kèm theo tiếng khóc nức nở truyền đến: “Sư sư phụ...”
Hai tiếng liên tiếp vang lên.
Dương Bách Xuyên quay đầu nhìn, là Hạ Lộ và Ngô Mặc Thu quay về, trên lưng hai con hoả vân khuyển cõng theo hai thanh niên cả người bê bết máu, tóc tai rũ rượi. Nhìn kỹ chẳng phải chính là hai đồ đệ nhà mình đấy à?
Đại đồ đệ Độc Cô Hối và tam đồ đệ Vũ Kiếm!
Khi Dương Bách Xuyên thấy rõ tình trạng của hai đồ đệ, sắc mặt của hắn lập tức thay đổi, tứ chi lẫn gân cốt tay chân của cả hai người đều đứt gãy hết.
Điều may mắn duy nhất chính là đan điền của hai người vẫn còn đó.
Nhìn thấy tình trạng thảm thiết của hai đồ đệ, Dương Bách Xuyên nhìn về phía Thảo Thượng Phi bằng ánh mắt như đao, không cần hỏi cũng biết là do cái tên thổ phỉ Thảo Thượng Phi này làm ra.
“Đừng đừng đừng giết ta, ngươi không thể giết ta, ta là người của Nghiêm gia ở phía Đông. Ngươi giết ta Nghiêm gia sẽ không bỏ qua cho...” Thảo Thượng Phi cảm nhận được sát ý gần như hoá thành thực thể của Dương Bách Xuyên, hơn nữa hai người Độc Cô Hối vừa xuất hiện lại gọi hắn là sư
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/su-phu-toi-la-than-tien/3314546/chuong-2196.html