Làm thế nào để Dương Bách Xuyên tha thứ cho mình?
Nghĩ tới đây, Hoàng Thanh nhìn cô cháu gái Hoàng Lỵ xin giúp đỡ. Đến bây giờ cô ta vẫn còn ảo tưởng có lẽ Dương Bách Xuyên sẽ nể tình xưa với Hoàng Lỵ mà tha thứ cho bọn họ. Chỉ cần có thể tạo mối quan hệ tốt với Dương Bách Xuyên một lần nữa, thì Tạ Đỉnh cũng chỉ là tép riu.
Mà lúc này Tạ Đỉnh đã tức giận đến mức hộc máu trong lòng. Hắn ta quá hiểu cô ả Hoàng Thanh này, cũng biết rõ mục đích của cô ta. Giờ phút này Tạ Đỉnh hận không thể xé xác người phụ nữ này cho chó ăn, nhưng e ngại giám đốc và người thân bạn bè đang ở đây nên không tiện nổi giận, chỉ đành nhịn trước.
Còn Hoàng Lỵ thì lòng đắng ngắt. Thấy thành tựu của Dương Bách Xuyên ngày hôm nay, nói không hối hận là nói dối.
Nếu được thì cô ta hi vọng có thể khôi phục quan hệ với Dương Bách Xuyên.
Thấy cô út Hoàng Thanh đánh mắt xin giúp đỡ, Hoàng Lỵ cắn răng nói với Dương Bách Xuyên: Dương... Bách Xuyên..."
"Dừng lại! Tôi phải đi rồi... Từng là bạn cùng trường, tôi chúc cô hạnh phúc!" Dương Bách Xuyên thấy Hoàng Lỵ lên tiếng là biết ngay cô ta muốn nói lời êm tai. Khoảnh khắc ấy Dương Bách Xuyên đã thấy rõ bản tính con người dễ thay đổi.
Vốn dĩ anh định hôm nay đến đây phải vả mặt thật vang, nhưng thấy tính cách thực dụng của Hoàng Thanh và bản tính thay đổi của Hoàng Lỵ, tự dưng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/su-phu-toi-la-than-tien/2631458/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.