Nhếch miệng cười nói: “Ôm thì thôi, làm chuyện chính trước.”
“Hừ, người ta không đẹp sao?” Ngụy Nhân u oán nói.
“A, đẹp.” Khóe miệng của Dương Bách Xuyên hơi co giật, nếu Ngụy Nhân là phụ nữ, có thể nói là phong hoa tuyệt đại, nhưng Dương Bách Xuyên lại… không chịu nổi!
Nói xong vội vàng kéo ra khoảng cách với Ngụy Nhân, anh sợ bị Ngụy Nhân dán lên người.
Ngay sau đó Dương Bách Xuyên chuyển ánh mắt về hướng ba tên tu sĩ Sơn Hải Giới, nụ cười biến mất, sắc mặt lạnh băng, hỏi: “Tại sao không cút về Sơn Hải Giới?”
Lúc này ba người bị uy áp cường đại của Dương Bách Xuyên đè ép, thân thể không thể nhúc nhích, sắc mặt trắng bệch như tờ giấy.
Một lão giả trong đó nói: “Nơi này không phải nhà của người, dựa vào cái gì làm chúng ta trở về?”
Lão giả vừa dứt lời, thanh niên và một lão giả khác tái mặt lại, không sợ kẻ địch mạnh, chỉ sợ đồng đội ngu như heo, câu này không hề sai.
Thanh niên mắng nhị sư huynh một trăm lần ở trong lòng, CMN muốn chết đừng kéo theo hai người chúng ta, tu vi của người ta cường đại vô biên, CMN mạnh miệng làm gì?
Cường giả thả một quả rắm cũng là đạo lý, cá lớn nuốt cá bé, kẻ mạnh đứng đầu, đây chính là định luật bất biến ở thế giới tu chân, loại trường hợp này không nên tranh luận mà xin tha mới đúng.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/su-phu-toi-la-than-tien/2561498/chuong-2043.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.