Khóe miệng của Dương Bách Xuyên hơi co rút, đúng vậy, Vương Gia Kiêm là em gái Vương Mạc Sinh, năm đó cô cũng từng trêu ghẹo anh như vậy.
“Cô nhỏ ~” Dương Bách Xuyên cười ha ha, gọi một tiếng cô nhỏ.
Lúc này Vương Tông Nhân đi phía sau Dương Bách Xuyên, sắc mặt đen lại, nói thầm: “Bối phận này cũng quá rối loạn.”
Sau đó mọi người đều sửng sốt, bị câu cô nhỏ của Dương Bách Xuyên chọc cười, chỉ có Vương Huyền Cơ nhìn Dương Bách Xuyên, rồi lại nhìn Vương Kiêm Gia, ý cười trên mặt càng ngày càng dày.
Xong cơm trưa, Vương Huyền Cơ mời Dương Bách Xuyên đi hoa viên uống trà, đảo mắt nhìn đám người nhà họ Vương phía sau, cuối cùng nhìn Vương Kiêm Gia, nói: “Nhóc Kiêm Gia, đi pha trà cho ông nội.”
Vương Mạc Sinh nghe Vương Huyền Cơ gọi em gái, trong lòng như suy tư gì, cô em gái này đã ba mươi mấy rồi, đến nay vẫn chưa tìm thấy một người hợp tâm ý, là nan đề lớn nhất của nhà họ Vương. Nếu không phải Vương Huyền Cơ bất công cô nhóc này, truyền thụ một ít đạo dưỡng sinh, tuổi tác hiện tại của cô em gái này cũng đủ làm rau kim châm lạnh một nửa.
Sau khi Vương Mạc Sinh nhìn Dương Bách Xuyên, trong lòng có chút hiểu ra dụng ý của lão gia tử khi gọi em gái Vương Kiêm Gia đi pha trà, ngẫm nghĩ lại một lúc cũng rất kích động, chỉ cần cô em gái này có thể gả
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/su-phu-toi-la-than-tien/2561494/chuong-2045.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.