Chỉ cần nói rõ, Dương Bách Xuyên không phải không thể tiếp thu, hắn chỉ chán ghét ngấm ngầm ra tay thọc gậy sau lưng.
Trịnh Bân Bân nhìn Dương Bách Xuyên, nói: “Lời nói chúng ta nắm giữ địa điểm hoa Vô Diệp lúc trước vẫn có hiệu lực, nhưng không nghĩ đến muốn có được hoa Vô Diệp, trước tiên phải qua được cửa yêu thú sa mạc.”
Ánh mắt của Dương Bách Xuyên trầm xuống, nhíu mày nhìn Trịnh Bân Bân, nói: “Trịnh mỹ nữ nói rõ ràng, nói cẩn thận, cũng nói vào điểm chính.”
“A ~ ha ha.” Trịnh Bân Bân sửng sốt, sau đó bật cười: “Dương đạo hữu thật không dễ lừa.” Nói xong, Trịnh Bân Bân nói: “Là hồ ly sa mạc.”
“Hồ ly sa mạc? Đó là cái gì, yêu thú hay hung thú?” Dương Bách Xuyên hỏi, trong lòng nghĩ yêu thú có thể bị Trịnh Bân Bân tránh nhẹ tìm nặng nói có lẽ sẽ không đơn giản.
“Ngươi không biết hồ ly sa mạc?” Trịnh Bân Bân liếc nhìn Dương Bách Xuyên.
“Khụ khụ ~ đây là lần đầu tiên ta đi ra ngoài mạo hiểm, không quen thuộc sa mạc.” Dương Bách Xuyên nở nụ cười xấu hổ, hắn thật sự không biết hồ ly sa mạc, nghe qua tuyệt đối không đơn giản, cũng không phải là hồ ly bình thường.
Trịnh Bân Bân nhìn Dương Bách Xuyên, nói: “Đây là lần đầu tiên ngươi đến sa mạc châu Tây Sơn?”
“Ừ, lần đầu tiên.” Đôi mắt của Dương Bách Xuyên trong suốt không giấu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/su-phu-toi-la-than-tien/2561388/chuong-2099.html