Giờ khắc này, tay Dương Bách Xuyên được bàn tay ngọc của Trịnh Bân Bân nắm lấy, lòng bỗng thấy cảm động, trong tim như có dòng nước ấm chảy qua.
Cuối cùng hắn cũng hơi hiểu được, vì sao ba người Bạch Tiểu Sinh lại tôn kính lão đại Trịnh Bân Bân từ trong nội tâm như thế.
Nữ nhân này có thể lãnh đạo ba người kia, tự bản thân nàng ta đã rất sức cuốn hút.
Nàng ta biết rõ khi ở trong sa mạc, đan Chân Khí là đan dược bảo mệnh nhưng vẫn có thể lấy ra cho hắn một viên, mặc kệ là thật lòng hay muốn mua chuộc lòng người, Dương Bách Xuyên vẫn ghi tạc ơn tình này trong lòng.
“Hừ, Dương huynh đệ đã nắm đủ chưa?” Lần này đến lượt lão tam Hoa Liễu Tường tỏ vẻ khó chịu đối với Dương Bách Xuyên.
Lúc này Dương Bách Xuyên mới phát hiện bản thân vẫn đang nắm tay Trịnh Bân Bân, mặt hắn đỏ bừng, vội vàng thả lỏng.
“Hì hì…” Ngược lại Trịnh Bân Bân cất tiếng cười như chuông bạc, xoay người bắt đầu gấp rút lên đường, trong nháy mắt biến mất khỏi tầm nhìn.
Bạch Tiểu Sinh và Hoa Liễu Tường cũng phát động, dùng chân khí chạy đi.
Lúc này lão tứ Thiết Hùng khó chịu nói: "Họ Dương kia nhớ kỹ đây, ngươi nợ lão đại nhà ta một ân huệ đấy, một viên đan Chân Khí trong sa mạc chính là một cái mạng, hừ!"
Thiết Hùng rất khó
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/su-phu-toi-la-than-tien/2561382/chuong-2103.html