Vẻ mặt Dương Bách Xuyên thản nhiên, hắn tự tin lấy ra lò luyện đan, làm cho đám Trịnh Bân Bân ngây cả người.
Lẽ nào Dương Bách Xuyên thật sự biết luyện đan?
Mặc dù không tin nhưng nhìn Dương Bách Xuyên lúc này...cũng không giống như đang giả vờ, vẻ tự tin trên gương mặt hắn đã chứng minh tất cả, còn thiếu mỗi bước viết lên mặt ‘Ta là luyện đan đại tông sư’ mà thôi.
Trịnh Bân Bân nói theo bản năng: “Đánh cuộc thế nào?”
Dương Bách Xuyên cười nhếch mép: “Đưa linh dược của bốn người các ngươi cho ta, ta sẽ luyện đan ngay tại chỗ, nếu như luyện ra được đan dược khiến các ngươi hài lòng, ta cũng không làm lão đại của các ngươi, đưa linh dược trên người cho ta, đợi luyện thành đan dược thì mỗi người một nửa, thế nào?”
Cái gì?
Còn có chuyện tốt như vậy sao?
Nếu như Dương Bách Xuyên thật sự có thể luyện ra loại đan dược mà cấp bậc của bọn họ dùng được, đừng nói là một nửa, cho dù đưa cho họ ba phần thôi cũng đã lời lắm rồi.
Trịnh Bân Bân lập tức đưa linh dược chưa sử dụng trong tay mình cho Dương Bách Xuyên, sau đó bảo ba người còn lại đưa một ít linh dược, để Dương Bách Xuyên luyện đan tại chỗ.
Lúc này, nhìn thấy vẻ vô cùng tự tin của Dương Bách Xuyên thì bốn người đều rất nghi ngờ, nhưng sau khi nghe lão đại
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/su-phu-toi-la-than-tien/2561366/chuong-2111.html