Koong ~
Lúc chuông Đông Hoàng vang, Dương Bách Xuyên chỉ cảm thấy trên mặt sáng lên, hắn phát hiện ra vết máu bị móng vuốt sắc nhọn của chim răng cưa cào rách.
Hắn tức giận: "Nghiệt súc ~"
Ý chí bùng cháy, Dương Bách Xuyên bay lên, dù sao thì trên người hắn cũng có chuông Đông Hoàng phòng ngự, trong khoảng thời gian ngắn lũ chim này sẽ không phá vỡ được, kế tiếp hắn chuẩn bị thi triển pháp tắc để giết sạch những con chim này.
Có bao nhiêu thì sẽ giết bấy nhiêu.
Mới đầu hắn còn tưởng đám chim này mạnh thế nào, bây giờ xem ra cũng chỉ vậy mà thôi.
Hơn nữa, quan trọng hơn là luc han không đề phòng, lũ chim này lại dám cao rách mặt hắn, đúng là nực cười.
Mặt bị rách, Dương Bách Xuyên vô cùng tức giận, hậu quả rất nghiêm trọng.
Không dạy dỗ đám nghiệt súc có lông này thì khó mà trút giận được.
Hắn trôi lơ lửng trên không trung, nhìn có vẻ mạo hiểm nhưng hắn không sợ.
Gió lốc trong vực sâu không phải lúc nào cũng xuất hiện, vậy nên sẽ không kéo hắn xuống.
Cho dù có kéo xuống, chỉ cần không rơi vao mắt bao thì sẽ không sao.
Huống chi trên người han còn có chuong Đông Hoang, đủ để phòng ngự cho hắn trong một thời gian.
Ngoài ra, hắn đã phát hiện một vấn đề, lũ chim răng cưa này hình như không sợ sự tồn tại của gió lốc dưới vực sâu, bọn chúng vẫn bay lượn tự do, hoặc nói đúng hơn là miễn dịch với gió lốc.
Dương Bách Xuyên nay ra một ý nghĩ, không biết nếu bắt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/su-phu-toi-la-than-tien-vo-dich-tien-nhan-ngao-the-tien-gioi/4130695/chuong-4639.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.