"A~"
Bên trong gian phòng cổ kính, Dương Bách Xuyên mồ hôi đầm đìa, hắn hét lên một tiếng rồi đột nhiên bật khỏi giường như thể gặp phải ác mộng.
“Hừ hừ ~"
Hắn ngồi dậy không ngừng hít thở ...
"Kẽo kẹt ~"
Lúc này, cánh cửa phòng mở ra, Cảnh Xán vội vã chạy vào.
"Vân Tử, ngươi tỉnh rồi ~" Cảnh Xán kích động nói.
Dương Bách Xuyên sờ đầu vẫn còn đang choáng váng ...
Một lúc sau ý thức của hắn mới dần rõ ràng ...
Đợi tỉnh táo lại, thấy vẻ mặt quan tâm của Cảnh Xán, trong lòng hắn lại cảm thấy ấm áp.
Nhân trước quả sau, hắn đều đã nghĩ tới, may mà không chết!
Cuối cùng cũng phải dùng tới sức mạnh của thần điện Càn Khôn để đối phó với cốt yêu, hắn chỉ không ngờ lại bị cắn trả mạnh như vậy.
Lần nữa tỉnh lại, Dưong Bach Xuyen nhin thấy gương mat vui mừng của Cảnh Xán.
"Ta hôn mê bao lâu rồi?" Dương Bách Xuyên hỏi Cảnh Xán.
Cảnh Xán đáp: "Đã sáu tháng rồi ~"
"A~ Lâu như vậy? Lạc Dương và chim Thần Ma đi đâu rồi?" Dương Bách Xuyên không thấy ai khác.
Trí nhớ của hắn dừng ở lúc hắn dẫn sức mạnh của thần điện Càn Khôn để đối phó với cốt yêu, chỉ nhớ cốt yêu bị diệt, mặc dù không nhìn thấy nhưng Dương Bách Xuyên chắc chắn cốt yêu đã xong đời rồi.
Chỉ không biết sau đó đã xảy ra chuyện gì, đây là nơi nào? Cảnh Xán cũng biết rõ thắc mắc của Dương Bách Xuyên, nàng vội vàng giải thích: "Kể từ khi bị thương nặng, Lạc Dương đã bế quan chữa trị, ngươi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/su-phu-toi-la-than-tien-vo-dich-tien-nhan-ngao-the-tien-gioi/4130564/chuong-4508.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.