Ba người biến sắc, vừa quay đầu thì cửa thôn đã biến mất, chỉ còn lại sương mù dày đặc.
Lúc này nỗi lòng của Dương Bách Xuyên vô cùng chua xót.
Có lòng hỗ trợ, cuối cùng lại xảy ra chuyện.
Lần này hắn cảm nhận được sự tồn tại của kết giới.
Hiển nhiên Hoa Nương mới là vấn đề, nhưng hắn thực sự không hiểu vấn đề đó là gì? Rõ ràng hắn không phát hiện bất cứ hơi thở gì trên người Hoa Nương, thậm chí Càn Khôn Nhãn cũng không nhìn ra gì, nhưng bây giờ lại xảy ra chuyện. Âm thanh vừa rồi là tiếng Hoa Nương bị đánh, nhưng chỉ trong chớp mắt nàng ta đã không thấy, chứng tỏ có vấn đề.
Ngay sau đó sương mù xuất hiện.
Sắc mặt Dương Bách Xuyên tối lại.
Lòng tốt của hắn biến thành mầm tai họa.
Hít sâu một hơi, Dương Bách Xuyên hét lên: "Ngươi là người hay quỷ?"
"Quan trọng không?"
Một giọng nói đáp lại từ trong sương mù.
"Rất quan trọng." Dương Bách Xuyên gắn giọng nói.
“Khà khà khà ... Vậy để ngươi chết thống khoái chút nhé, không người không quỷ."
Dứt lời, sương mù tản ra, nữ tử kia lại xuất hiện.
Vẫn là bộ dáng lúc trước, nhưng khác ở chỗ bên cạnh nàng ta có thêm mấy chục người, ba người trong số đó là ba gã ác nhân đã bị hắn giết chết lúc cứu nàng ta.
Những người khác thì có già có trẻ, có nam có nữ, đều là người bình thường.
Nhưng thật sự chỉ là người bình thường ư?
Hiển nhiên không phải.
Đến tận lúc này Dương Bách Xuyên vẫn chưa nhìn thấy được thực lực của nữ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/su-phu-toi-la-than-tien-vo-dich-tien-nhan-ngao-the-tien-gioi/4130546/chuong-4490.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.