Dương Bách Xuyên ngây ra rồi bật cười, bởi vì cái đài này han có thể tự mình xuống được.
Bởi vì không có gì mất mặt cả.
Chí ít hắn cũng đe dọa được Ma thần này rồi, một Ma thần sợ hãi hắn, không có mấy tiên nhân làm được đúng không? Vậy nên không mất mặt, từ một góc độ nào đó mà nói, đây không phải một loại vinh dự hay sao?
Nghĩ như vậy, Dương Bách Xuyên cười khẩy: "Nể tình sư điệt, tạm thời tiểu gia không tính toán với ngươi, nhưng ta cũng cảnh cáo ngươi, đừng có thách thức sự kiên nhẫn của a."
Dương Bách Xuyên đằng đằng sát khí nói.
Ý thức Ma thần thấy vậy thì sợ hãi, chẳng qua nàng ta chỉ đang hù dọa Dương Bách Xuyên, nếu thật sự để xé mặt nhau thì nàng ta sẽ không làm, hiện tại đang bị buộc chặt vào với Lạc Dương, nếu rời khỏi cơ thể này thì chỉ có con đường chết, huống chi cũng không rời đi được, cách duy nhất chính là dung hợp.
Rõ ràng biết Dương Bách Xuyên đang uy hiếp nhưng cũng không dám đi kích thích Dương Bách Xuyên nữa, nàng ta chỉ hừ lạnh một tiếng rồi quay đầu đi.
Nói thật, ý thức Ma thần hận chết Dương Bách Xuyên nhưng lại không có cách nào khác, trứng Côn Bằng trong tay Dương Bách Xuyên không phải đùa giỡn.
Hai người giằng co một lúc nhưng không ai chiếm được ưu thế.
Sau đó Dương Bách Xuyên ngồi sang một bên, chuẩn bị nghỉ rơi chờ trời sáng.
Màn đêm của tiên vực hỗn loạn quả thật đáng sợ, nhưng sau khi trời sáng thì mọi thứ sẽ lại
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/su-phu-toi-la-than-tien-vo-dich-tien-nhan-ngao-the-tien-gioi/4130540/chuong-4484.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.