Trái với tưởng tượng, dọc đường đi Hắc Liên giúp hắn rất nhiều, cũng cứu hắn vài lần, nếu thật sự muốn đuổi Hắc Liên ra khỏi biển ý thức, Dương Bách Xuyên tự nhận mình không làm được việc vô ơn bội nghĩa đó.
Hắn phải tìm cơ hội bàn bạc với Hắc Liên rồi xem tính toán của nàng ra sao.
Hoặc chờ sau này gặp được sư phụ thối thì hỏi xem nên xử lý thế nào.
Dương Bách Xuyên tin tưởng chỉ cần Hắc Liên rời khỏi biển ý thức của hắn, thiên phú tu luyện của hắn sẽ khôi phục bình thường, có khi còn bùng nổ.
Dù sao Dương Bách Xuyên cũng không thể bạc đãi Hắc Liên.
Hơn nữa Hắc Liên là hạt sen trùng tu, có lẽ chính nàng cũng không rõ tình hình của mình ra sao.
Sau khi khôi phục pháp lực, Dương Bách Xuyên dẫn theo mọi người rời khỏi bình Càn Khôn.
Lúc này bên ngoài vẫn tối tăm mù mịt.
Chỉ có phạm vi trăm mét quanh tượng đá không tối, tản ra ánh sáng mờ nhạt. Có vẻ bọn họ đã ở trong bình Càn Khôn hơn nửa đêm.
“Có thứ gì đó.."
Chim Thần Ma lên tiếng.
“Ở đâu?” Dương Bách Xuyên hỏi. Hắn không cảm nhận được nhưng hắn tin tưởng chim Thần Ma.
“4-50 mét về phía Đông.” Chim Thần Ma nhắc nhở.
Dương Bách Xuyên nhìn kỹ, quả nhiên có thứ gì đó, hay nói đúng hơn là một con thú hoang.
“Đi vào nhìn xem ~” Chim Thần Ma nói. Dương Bách Xuyên cầm kiếm Đồ Long tiến lên.
Cách chỗ đó khoảng 10 mét thì bọn họ nhìn rõ được con thú hoang này, nó rất giống một con trâu,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/su-phu-toi-la-than-tien-vo-dich-tien-nhan-ngao-the-tien-gioi/4130537/chuong-4481.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.