Hắc Liên là nguyên thần, có thể mượn dùng lực lượng thần hồn.
Nghĩ đến đây Dương Bách Xuyên nhắm mắt bắt đầu trò chuyện với Hắc Liên.
“Hắc Liên, có thể giúp ta tìm được Huyễn Ma không?” Dương Bách Xuyên nói.
“Ta có thể thử.” Rất nhanh Häc Liên đã đáp lại Dương Bách Xuyên.
“Được, ngươi thử xem.” Dương Bách Xuyên nói.
Hắn rất tin tưởng Hắc Liên, rốt cuộc Hắc Liên là đệ nhất Hắc Liên của Hồng Hoang, mặc dù sau đó niết bàn hạt sen trùng tu nhưng Hắc Liên vẫn luôn hấp thu lực lượng thần hồn của hắn trong ý thức hải, nhiều năm trôi qua, chắc cũng mạnh
hơn rất nhiều.
Giữa hắn và Hắc Liên cũng coi như là song thắng, nhưng đến nay Dương Bách Xuyên vẫn chưa biết là tốt hay xấu.
Dù sao Hắc Liên giúp hắn rất nhiều. Mỗi lần nguy hiểm Hắc Liên đều ra tay, lần này cũng vậy.
Sau đó Dương Bách Xuyên mở mắt, hắn cảm nhận được một luồng lực lượng phát ra từ trong thức hải.
“Âm đùng ~”
Một tiếng động nặng nề vang lên, tản ra ngoài.
Giống với tiếng của chuông Đông Hoàng.
Có lẽ đây là cách Hắc Liên tìm kiếm vị trí của Huyễn Ma.
Quả nhiên ngay sau đó âm thanh của Hắc Liên vang lên: “Vươn tay, dẫn ngươi đi tìm.”
Dương Bách Xuyên buông bàn tay trái, một đài sen đen xuất hiện.
Sau đó bay về phía trước. “Đị”
Dương Bách Xuyên vung tay bảo Bảo Thuận Quang và Diêu Bất Ngôn đuổi theo.
Ba người đi theo đài sen đen tiến vào sương mù, mười mấy phút sau, bọn họ nghe thấy tiếng đánh nhau.
“Lão Đinh ngươi điên rồi.”
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/su-phu-toi-la-than-tien-vo-dich-tien-nhan-ngao-the-tien-gioi/4130471/chuong-4415.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.