Dương Bách Xuyên nhìn Bảo Thuận Quang, trong lòng hắn cười lạnh, nhưng trên mặt lại thản nhiên: “Vậy à, chỗ này là cả vùng hỗn độn ngươi ngược lại có bản lĩnh đấy, cách mấy chục mét đã phát hiện ra ta sao?”
Dương Bách Xuyên vừa dứt lời, sắc mặt Bảo Thuận Quang chợt cứng nhắc, sau đó nói: “Chủ nhân, lão Bảo ta tốt xấu gì cũng là Hỗn Nguyên Đạo Tiên, đừng nói mấy chục mét, thực ra cách mấy trăm mét đã phát hiện ra ngươi, vội vàng đuổi tới đây. Ta lo chủ nhân bị công kích, nơi này quả thật quá tà môn, trong bóng tối có tồn tại không thể thấy, vô cùng đáng sợi”
Bảo Thuận Quang thao thao bất tuyệt, lại vô cùng để ý biểu cảm của chủ nhân Dương Bách Xuyên.
Nghe Bảo Thuận Quang nói, Dương Bách Xuyên cười híp mắt, bỗng nói: “Lão Bảo à, đột nhiên chủ nhân ta đây muốn ngươi quỳ xuống.”
“Cái gì?” Biểu cảm của Bảo Thuận Quang như đã nghe nhầm. “Ông đây bảo ngươi quỳ xuống.” Dương Bách Xuyên nói lớn hơn, nhìn chằm chằm Bảo Thuận Quang, quát: “Ta là chủ nhân của ngươi, ngươi là tôi tớ lế nào
không nên quỳ xuống khi gặp chủ nhân sao?”
“A... Ö, quả thật là vậy, được ta quỳ!” Sắc mặt Bảo Thuận Quang cứng nhắc nói, sau đó chuẩn bị tham bái Dương Bách Xuyên.
Từ đầu đến cuối đôi mắt của Dương mỗ vẫn nhìn chằm chằm Bảo Thuận Quang, không hề rời đi.
Ngay sau đó lại thấy Bảo Thuận Quang từ từ khom lưng...
Lúc này trong lòng Dương Bách Xuyên cũng hơi buồn bực, không lế đoán sai rồi? Đương nhiên suy nghĩ này
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/su-phu-toi-la-than-tien-vo-dich-tien-nhan-ngao-the-tien-gioi/4130465/chuong-4409.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.