“Bảo Thuận Quang thắng.” Phương Tĩnh Thiên dựa theo những gì đã nói trước đó, đưa năm nghìn tiên thạch trung phẩm cho Bảo Thuận Quang, dù sao cũng không phải tiên thạch của mình nên không đau lòng.
“Đa tạ nhé, tiên thạch này ta xin thu nhận ~” Bảo Thuận Quang cười tới sảng khoái.
“Ngươi...chúng ta đi ~”
Cuối cùng, Huỳnh Uyên Minh xanh mặt, dẫn người rời đi, bọn họ tiến vào trong vòng xoáy.
Biết rõ mình bị Bảo Thuận Quang đùa giỡn, nhưng không nói gì được.
Trong lòng tức chết đi được.
Phương Tĩnh Thiên cũng dẫn người tiến vào vòng xoáy.
Chỉ còn lại người phe mình.
Đợi Phương Tĩnh Thiên dẫn theo người của Hòa Vân Các rời đi, Bảo Thuận Quang đi tới trước mặt Dương Bách Xuyên cười nói: “Đa tạ chủ nhân đã giữ mặt mũi cho ta, đây là năm nghìn tiên thạch trung phẩm của Huỳnh Uyên Minh, cộng
thêm năm nghìn của ta nữa, tổng cộng một vạn tiên thạch trung phẩm, mong chủ nhân nhận lấy.”
Dương Bách Xuyên thấy Bảo Thuận Quang đưa nhãn không gian tới thì sững người, hắn khoát tay: “Đây là của ngươi, đưa ta làm gì.”
“Nếu như không có chủ nhân giải vây thì ta đã bị đám Huỳnh Uyên Minh cười chết rồi, chủ nhân chỉ điểm lối ra, ta mới trút được cục tức này, thấy vẻ mặt xanh mét của Huỳnh Uyên Minh vừa rồi, ta rất sảng khoái, lấy được năm nghìn tiên thạch của Huỳnh Uyên Minh là công lao của chủ nhân, những tiên thạch này xem như thuộc hạ biếu kính chủ nhân, mong người nhận lấy.”
Bảo Thuận Quang nói rất chân thành, cũng nhất quyết phải đưa nhẫn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/su-phu-toi-la-than-tien-vo-dich-tien-nhan-ngao-the-tien-gioi/4130409/chuong-4353.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.