Có thuộc hạ của Đông Nhan dẫn lối, chặng đường kế tiếp cũng dễ đi hơn nhiều, hơn nữa còn rất nhanh, sau ba ngày bọn họ đã ra khỏi rừng sương mù.
Nhưng lại đến một nơi mà trong mắt hắn, ở đây còn u ám hơn.
Sau khi bọn họ xuyên qua rừng sương mù, thứ đầu tiên mà hắn cảm nhận được là một cỗ áp lực.
Áp lực từ thiên nhiên, hay nói chính xác hơn là áp lực từ một khu rừng nguyên sinh, rậm rạp và cổ xưa hơn.
Rõ ràng là những cây ca chọc trời, thảm thực vật với đủ loại màu sắc nhưng nhìn tổng thể thì lại giống như một màu đen chết chóc.
Vậy nên cảm giác đầu tiên mang đến cho người khác chính là âm u và áp lực.
Loại cảm giác mà ngay cả những người đã thành tiên như Dương Bách Xuyên cũng bị đè nén.
Rất khó chịu.
Có vẻ như bọn họ đã đi sâu vào trong núi.
Sau khi bước vào đây, họ sẽ bước vào một thế giới khác. “Dương đạo hữu ~”
Ngay lúc này, giọng của Đông Nhan vang lên.
Dương Bách Xuyên ngẩng đầu nhìn, hắn thấy Đông Nhan đi từ trong rừng rậm tới, lúc nhìn hắn còn bày ra vẻ mặt tươi cười.
Đối mặt với lão cáo già xảo quyệt này, hắn cười nói: “Tốc độ của Đông Nhan đạo hữu cũng nhanh thật, thế nào? Đã tìm được yêu thụ Qủy Mẫu rồi?”
Lời nói của Dương Bách Xuyên còn mang theo ý mỉa mai
“Haha, quả thật là có manh mối, thuật biến hóa của Dương đạo hữu cũng rất thú vị, bộ dáng hiện tại mới là bản tôn nhỉ.”
“Chỉ là
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/su-phu-toi-la-than-tien-vo-dich-tien-nhan-ngao-the-tien-gioi/4130312/chuong-4256.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.