Mặc dù Dương Bách Xuyên nhắm mắt, nhưng có thể khẳng định nguy hiểm xuất hiện lần này chắc chắn không phải là Yến Xích Hà.
Ngay sau đó hẳn nhìn thấy một bóng trắng khác di chuyển trong bóng tối, tiến thẳng đến phía sau hắn.
Tốc độ rất nhanh. Tim đập dữ dội hơn, khí thức nguy hiểm rất nồng đậm.
Tuy Dương Bách Xuyên cảm tri được đốm sáng sẽ đánh lén sau lưng mình, nhưng không dám cứng rắn đối đầu.
Hắn lập tức nghiên người né tránh, hai chân di chuyển. Âm! Mặt đất rung chuyển.
Dương Bách Xuyên biết mình đã tránh thoát.
Sau đó hắn nhíu mày, trở tay vung quyền đánh đối phương. Ầm!
Nhưng lần này lại đánh hụt.
Đối phương đã tránh thoát.
Hơn nữa cảm tri của hắn đã biến mất.
Hắn cảm nhận thấy nhịp tim trở lại bình thường, khí tức nguy hiểm vừa nãy cũng biến mất.
Ngay sau đó Dương Bách Xuyên hiểu ra, chắc là Tuyết Hương. Hắn mở mắt ra, giải trừ phong bế sáu giác quan.
Quả nhiên hắn trông hắn Tuyết Hương mỉm cười đứng trên một cây đại thụ cách hắn trăm mét.
Yến Xích Hà ở một bên khác, mặt mày u oán, dựa vào gốc cây gãy, khóe. miệng rỉ máu.
Không cần hỏi Dương Bách Xuyên cũng biết vừa rồi Tuyết Hương thử hắn. "Là thật!" 'Tên họ Dương nào đó lẩm bẩm, vẫy tay gọi Tuyết Hương tới.
Yến Xích Hà cũng đứng dậy đi tới: "Chủ nhân ra tay ác quá, ta bị gãy ba khúc xương."
"Chỉ một phần mười công lực mà thôi." Tên họ Dương nào đó cười nhẹ.
Nhưng lại khiến nét mặt Yến Xích Hà cứng đờ. Chỉ một phần
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/su-phu-toi-la-than-tien-vo-dich-tien-nhan-ngao-the-tien-gioi/4130294/chuong-4238.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.