Dương mỗ lẩm bẩm trong lòng, nhìn Tuyết Hương đi về phía trứng Côn Bằng, về phần bản thân hắn, lúc này có đánh chết cũng không nghĩ lại chuyện quá khứ lúc nãy mình suýt bị dọa cho mất mật.
Tốt hơn hết là đợi đến khi Tuyết Hương xử lý xong lại nói đi.
Tuyết Hương duỗi ra đôi bàn tay như ngọc tạc, đặt lên trên quả trứng Côn Bằng...
Nhưng lại không hề hấn gì, quả trứng Côn Bằng cũng không có bất kỳ dị động bất thường nào.
Được rồi, Dương mỗ trong lòng rất phiền muộn, nhưng không có cách nào, đối với trứng Côn Bằng mà nói, Tuyết Hương là người thân, còn hắn chỉ là người xa lạ.
Nếu lúc trước Tuyết Hương không hô lên dừng lại, có lẽ hắn đã bị trứng Côn Bằng giết chết.
Nghĩ đến đây, nếu hắn thật sự bị một quả trứng giết chết, hắn sợ mình sẽ trở thành trò cười ở Tiên Giới.
Thấy Tuyết Hương nhắm mắt lại, một tay đặt lên quả trứng Côn Bằng bắt đầu giao tiếp.
Dương Bách Xuyên không hề ngạc nhiên trước cảnh tượng như vậy, mặc dù Côn Bằng còn chưa xuất thế, nhưng một Thiên Địa chi Linh như nó xuất ý thức trước khi sinh ra là chuyện hết sức bình thường.
Một lúc sau, Tuyết Hương mở mắt ra, nhìn Dương Bách Xuyên nói: “Ngươi đặt tay lên, để lại ấn ký trên trứng Côn Băng, lần sau Tiểu Bằng sẽ không tấn công ngươi.”
“Ơ... Vẫn còn phải tới sao...” Dương Bách Xuyên nghe lời nói của Tuyết Hương, đột nhiên có chút nghĩ lại mà sợ.
“Đừng sợ, lần này ta đã nói với Tiểu Bằng, nó sẽ không làm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/su-phu-toi-la-than-tien-vo-dich-tien-nhan-ngao-the-tien-gioi/4130232/chuong-4176.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.