Hai huynh muội Bạch Long, Bạch Phượng nghe thấy giọng nói run rẩy phía sau, nghe thấy có người gọi tên của bọn họ.
Bạch Long, Bạch Phượng!
Bao nhiêu năm rồi không có ai gọi hai cái tên này, ở quặng mỏ vĩnh viễn chỉ có tiếng roi da gọi bọn họ.
Qua mấy trăm năm, cặp sinh đôi vượn trắng này đã chết lặng.
Ngoài cha mẹ ra, trên thế gian số người có thể gọi tên bọn họ đếm được trên đầu ngón tay, tính ra cũng chỉ có gia định nhị thúc Vân Môn.
Bạch Long và Bạch Phượng quay đầu lại, quả nhiên ở phía sau cách bọn họ không xa là người quen, là nhị thúc Dương Bách Xuyên với mái tóc màu trắng.
“Nhị thúc..." Hai huynh muội đồng thời cất giọng run run nói.
“Là ta.."
Dương Bách Xuyên nhìn cặp vượn trắng, trong lòng cũng xót xa. Hân chưa từng nghĩ rằng sau lần từ biệt ở Vân Môn Sơn Hải Giới, đến khi gặp mặt lại là cảnh tượng này.
Có thể nhìn ra hai huynh muội đã chịu rất nhiều khổ cực, bộ lông vốn trắng như tuyết trên người đã biến thành màu xám tro, dính đầy bụi đất.
Bản thể cao to giống cha mẹ, nhưng lại gầy trơ xương, coi bộ đã bị hành hạ tơi bời.
Đào quặng, nhất là quặng mỏ ở Tu Chân Giới, Dương Bách Xuyên đã làm rồi. Hồi xưa ở Sơn Hải Giới hẳn từng đào quặng linh thạch, cũng thập tử nhất sinh.
Lúc hẳn thoát khỏi công việc đào quặng đã gặp cha mẹ của Bạch Long, Bạch Phượng, sau đó kết bái huynh đệ.
Sau mấy trăm năm, Dương Bách Xuyên không ngờ cặp con trai con
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/su-phu-toi-la-than-tien-vo-dich-tien-nhan-ngao-the-tien-gioi/4130093/chuong-4037.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.