Cái gì? Đã sắp đến rồi?" Diệu Huyền kinh hô, nhìn xung quanh nhưng cũng không thấy ai, trong lòng thầm nghĩ: "Quả nhiên không tầm thường, ta đường đường là Tán Tiên cấp năm cũng không phát hiện có người đến, vậy mà hắn lại phát hiện”
Nhưng Diệu Huyền cũng không nghỉ ngờ Dương Bách Xuyên, bởi vì hẳn đã dùng thực lực và sức chiến đấu để chứng minh bản lĩnh của mình.
Dương Bách Xuyên gật đầu với Diệu Huyền, nói: "Đúng vậy, đã sắp đến rồi, cho nên ta có chạy cũng không thoát, mà ta cũng không muốn chạy. Diệu Huyền tiền bối hãy tránh mặt đi, ta không muốn ngươi khó xử”
Nghe giọng điệu kiên quyết của Dương Bách Xuyên, Diệu Huyền biết không thể khuyên hắn, thở dài một tiếng rồi xoay người rời đi, bởi vì nàng đã cố gắng hết sức, hơn nữa ở lại cũng không giúp được gì.
Nàng biết rời đi là lựa chọn đúng đẫn, dù sao những người khác đều đã bị Dương Bách Xuyên giết, chỉ có mình nàng không sao, nếu bị người khác nhìn thấy cũng không hay, nên Diệu Huyền mới không chút do dự rời đi.
Dương Bách Xuyên nhìn chằm chằm vào ngọn núi xa xăm, lúc này bọn họ đang đứng ở đỉnh của núi Thất Thập Nhị Trung giai đoạn hai, cách đỉnh của núi Tam Thập Lục giai đoạn ba của núi Chí Tôn khoảng một ngàn mét.
Lẽ ra thần thức ở núi Chí Tôn sẽ bị hạn chế, hắn căn bản không thể nhìn xa ngàn mét, nhưng có sự giúp đỡ từ thần hồn lực của sư phụ, hẳn có thể nhìn thấy một người từ trên núi cao hàng ngàn mét
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/su-phu-toi-la-than-tien-vo-dich-tien-nhan-ngao-the-tien-gioi/4130008/chuong-3952.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.