Lúc này mặc dù Tiểu Tích Tiên đang hộc máu, nhưng trên mặt lại mang theo ý cười: "Bây giờ ta đã đòi lại công đạo cho sư phụ Thần Phượng Bà Bà rồi, ta cũng không mất đi ca ca, không mất đi một người bạn.
"Muội.." Dương Bách Xuyên lúc này sao có thể không vui được chứ? Hân không nhìn lăm người, Tiểu Tích Tiên Đường Đường vẫn như trước, vẫn là Đường Đường đó, trọng Tình trọng nghĩa, giống hệt với Dương Bách Xuyên.
Thật ra đây cũng là nguyên nhân mà hắn lựa chọn không đánh trả Tiểu Tích Tiên.
"Được rồi, duyên phận giữa ta và tộc Thần Phượng đã hết, cũng đã đến lúc phải đi rồi, ca ca, chúng ta có duyên gặp lại” Tiểu Tích Tiên vẫn tiêu sái
"Đường Đường, muội vẫn không tha thứ cho ta sao?" Dương Bách Xuyên thấy nàng ấy xoay người, nói.
"Ca ca ngốc, ha ha, ta đi đây, chúng ta có duyên gặp lại” Trong lúc nói chuyện nàng ấy nở một nụ cười với Dương Bách Xuyên, nhưng trên mặt lại có nước mất.
Nhưng lúc này Dương Bách Xuyên nhìn thấy sự trong veo trong ánh mắt của Tiểu Tích Tiên Đường Đường.
Tiểu Tích Tiên Đường Đường lóe lên rồi biến mất...
Dương Bách Xuyên nhìn bóng dáng nàng ấy rời đi, khóe miệng có ý cười, lúc này hắn đã hiểu được, Tiểu Tích Tiên đã tha thứ cho hẳn, hoặc là nói nàng ấy đã buông xung thủ hận, hoặc là nói nàng ấy đã trả hết ân nghĩa của sư phụ Thần Phượng Bà Bà.
Tha thứ cho hắn.
Nếu không chưởng thứ ba đó nàng ấy cũng sẽ. không tự đánh vào người mình.
“Có duyên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/su-phu-toi-la-than-tien-vo-dich-tien-nhan-ngao-the-tien-gioi/4129963/chuong-3907.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.