Tuy chuyện giết Thần Phượng bà bà chỉ là bất đắc dĩ, nhưng họ Dương nào đó vẫn cảm thấy bản thân mắc nợ tiểu trích tiên.
Hôm ấy, sau khi ra khỏi thánh địa của tộc Thần Phượng, Thăn Phượng bà bà bỗng gây khó dễ cho hắn, khiến hắn không thể không chém chết bà ta, cũng từ đó trở đi, tiểu trích tiên không hề xuất hiện trước mặt hắn nữa.
Dương Bách Xuyên cho rằng có lẽ trong thân tâm tiểu trích tiên Đường Đường cũng chẳng muốn nhìn thấy bản mặt hắn. Hai người họ quen biết nhau từ hồi ở Sơn Hải Giới, quan hệ giữa hai bên không hề tệ, giờ hắn lại đi giết sư phụ của người ta.
Đây là một mối thù quá to lớn.
Dù có là ai thì một khi rơi vào trường hợp này cũng chẳng hề thấy dễ chịu.
Nhưng đời là thế đó, nếu thật sự muốn đồi một công đạo, đặc biệt là giữa Tu Chân giả với nhau thì hắn đó chính là nhân quả, là Thiên Đạo sắp xếp.
Nếu chuyện đã xảy ra, vậy phải dũng cảm đối mặt, cứ trốn tránh chỉ tổ khiến bản thân càng thêm hoang mang, hốt hoảng.
Thấy tiểu trích tiên đứng trước cửa, mặt mày vô cảm, Dương Bách Xuyên khẽ thở dài một tiếng, nghĩ thầm: “Điều gì phải tới rồi sẽ tới, suy cho cùng chuyện cần đối mặt rồi cũng phải đối mặt."
Nghĩ đến đây, hẳn bình tĩnh hé miệng, tính nói gì đó với tiểu trích tiên Đường Đường, nhưng nàng ấy lại chủ động mở lời trước: “Ra ngoài dạo một vòng thể tâm sự không...”
Giọng nàng ấy không vui cũng chẳng buồn, đúng hơn là chẳng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/su-phu-toi-la-than-tien-vo-dich-tien-nhan-ngao-the-tien-gioi/4129951/chuong-3905.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.