Đầu óc Dương Bách Xuyên trở nên trống rỗng, không phải lý do nào khác, là bởi vì hẳn nhìn thấy được gương mặt xinh đẹp của nữ nhân trước mặt mà khiếp sợ.
Hắn dám nói hắn chưa bao giờ nhìn thấy một người phụ nữ xinh đẹp đến nghẹt thở như vậy.
Nhìn cũng chỉ chừng hai mươi tuổi, nàng búi tóc kiểu vọng tiên cửu hoàn, đỉnh đầu cảm một cây trâm vạn niên Cát Khánh, tay cầm một cây quạt trúc bắng lụa tơ tằm mạ vàng, nàng mặc một bộ cẩm sam màu đỏ anh đào, chân mang một đôi giày gấm hoa văn hình đám mây...
Từ đầu tới chân đều mang một khí chất cao quý.
Quan trọng nhất là, sau khi Dương Bách Xuyên nhìn thấy đôi mắt của nàng thì trong nháy mắt hồn phách như bị câu đi mất, hẳn có một loại cảm giác như nguyên thần cũng không nhịn được mà muốn xuất ra ngoài.
Hắn cũng đâu phải chưa từng thấy mỹ nhân, mấy người vợ của hắn có ai là không xinh đẹp.
Nhưng nữ tử trước mặt lại mang đến cho hắn một cảm giác hoàn toàn khác.
Vừa nhìn đã bị câu mất hồn, mị hoặc, quyến rũ..Ngôn từ cũng không thế nào diễn tả được hết vẻ đẹp của nàng, mặt khác lại khiến cho người ta không đám khinh nhờn, giống như chỉ căn nhìn thêm một ánh mắt cũng là phạm tội.
Cả buổi đầu óc hẳn đều trống rỗng.
Lúc này, hắn nghe nữ tử kia nói: "Hơn vạn năm rồi, ngươi đúng là cái đồ không có lương tâm..."
Giọng nói nghẹn ngào, có chút quyến rũ lại mang theo vài phần đáng thương, Dương Bách Xuyên nghe xong
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/su-phu-toi-la-than-tien-vo-dich-tien-nhan-ngao-the-tien-gioi/4129944/chuong-3898.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.