Lúc này, hai mắt Âu Dương Ngọc Thanh đỏ hoe, nàng thấy Dương Bách Xuyên không hề thiên vị với đứa con nào, ai cũng được đối xử bình đẳng.
Nhưng hôm nay, Dương Bách Xuyên lại thể hiện sự cưng chiều với đứa con trai Dương Tính Phó này.
“Giải tán hết đi...” Dương Bách Xuyên cười cười, nói với đám người đang vây quanh.
Sau khi mọi người rời đi, Dương Bách Xuyên mới chậm rãi đi ra khỏi phủ Thanh Ngưu, hắn muốn đi xem Vân Môn tiên cảnh.
'Vân Môn tiên cảnh rất nhỏ nhưng cũng rất lớn. Bán kính mười vạn dặm.
Dương Bách Xuyên đã buông lỏng kiểm soát các. đệ tử, dù sao thì nơi này đã cho phép Vân Môn tiên cảnh mở sân tu luyện.
Đi mãi không mục đích, hẳn cảm giác bản thân rất thoải mái.
Đột nhiên, Dương Bách Xuyên nghe được âm thanh quen.
“Vụt vụt ~"
Ngẩng đầu nhìn, quả nhiên trông thấy một bóng dáng quen thuộc.
Một lưồng ánh sáng vàng bay từ trên trời xuống.
“Chiêm huynh...”
Dương Bách Xuyên nở nụ cười, Chiêm Khánh Nhân bay từ một ngọn núi tới đây.
“Vân Tử, hôm nay tiểu tử ngươi lại có thời gian rảnh tới chỗ ta, sao nào, nếu ta không ra thì ngươi cũng không định lên núi thăm ta đúng không?”
- Từ sau khi tìm thấy Chiêm Khánh Nhân, chữa trị xong vết thương, hẳn chọn một ngọn núi ở Vân Môn để dừng chân, chuyên tâm tu luyện.
Năm đó khi còn ở Trái Đất, hẳn cũng được mệnh danh là thiên tài của phái Côn Luân, người xuất chúng ở thế hệ trẻ tuổi, sau khi bước trên con đường tu chân cũng không kém.
Hôm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/su-phu-toi-la-than-tien-vo-dich-tien-nhan-ngao-the-tien-gioi/4129877/chuong-3831.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.