Dương Bách Xuyên có chút buồn cười, hắn chỉ muốn đùa với người hầu này một chút
Nhưng mà nêu là người bình thường thì đã bị dọa sợ rồi, còn Ruth không chỉ không bị dọa mà còn nửa tỉnh nửa say nhào vào lòng Dương Bách Xuyên.
“Chủ nhân thân ái, Ruth nhớ ngài lầm, nhớ ngài bảy trăm năm rồi... Dù là nắm mơ cũng tốt..."
Ruth nhào vào lòng Dương Bách Xuyên, ôm chặt lấy hẳn.
Cô ta đang nghĩ nhất định là ảo giác, nhưng cô ta thà rằng đó là ảo giác, bởi vì cô ta đã mong đợi cảnh tượng này hơn bảy trăm năm rõi...
Dương Bách Xuyên vốn muốn vào bức tranh sơn đầu để trêu chọc Ruth một chút, dùng cách này để gặp lại cô ta, không ngờ tình hình vượt xa dự đoán của hắn.
Nhưng dù thế nào thì được người khác nhớ thương cũng là một chuyện hạnh phúc.
Nghe thấy lời nói say khướt của Ruth, nhìn thấy bức tranh sơn đầu khổng lồ trong phòng là vẽ mình, Dương Bách Xuyên cũng cảm động
Không ngờ đã mấy trăm năm trôi qua, cô gái ngoại quốc này vẫn còn nhớ đến hắn, có vẻ là nhớ mãi không quên.
Trong lúc cảm động, hắn đã vận chuyển chân nguyên đi vào bức tranh muốn trêu chọc Ruth, không ngờ không dọa được cô ta mà ngược lại còn thấy được sự kích động trong mắt cô ta.
Sau đó bị nhào tới ôm chặt lấy.
Nghe cô ta nói vậy, Dương Bách Xuyên quả thật rất cảm động.
Nhưng... Nhưng chuyện xảy ra tiếp theo cũng đã vượt qua dự đoán của Dương Bách Xuyên
Ruth say khướt trực tiếp hôn Dương Bách Xuyên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/su-phu-toi-la-than-tien-vo-dich-tien-nhan-ngao-the-tien-gioi/4129779/chuong-3733.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.