Dương Bách Xuyên biết, Vân Môn phong bế là ý của cha hắn Dương Quốc Trung, ông sợ Vân Môn ở Trái Đất lớn mạnh, đệ tử Vân Môn trở về sẽ ảnh hưởng tới sự phát triển của Trái Đất.
Xuất phát điểm của cha hắn đúng, nhưng ông lại quên mất còn có những tu sĩ khác.
Đương nhiên, năm đó Vân Môn quả thật là một sự tồn tại vô cùng cường đại, những thế lực tu chân khác mới chỉ bắt đầu, cha hẳn không quan tâm cũng là điều bình thường, chỉ một lòng muốn trông coi Vân Môn, không ngờ sau tám — chín trăm năm, những tu sĩ của các thế lực cũng phát triển nhanh chóng.
Nhưng hắn biết, với tu vi của cha mẹ mình, cho dù là bảy - tám trăm năm trước thì bọn họ đã là những cường giả vô cùng mạnh, vậy nên mới không chú ý tới tình hình của những tu sĩ khác trên Trái Đất.
Lại không ngờ chỉ bảy - tám trắm năm ngắn ngủi, các thế lực khác lại vượt Vân Môn về sức mạnh tổng thể.
Dương Bách Xuyên biết, trong bảy - tám trăm năm này, nhị đồ đệ Vương Tông Nhân đã đưa những đệ tử đạt cấp bậc Kim Đan tới Sơn Hải Giới, vậy nên tu vi cao nhất của đệ tử Vân Môn ở Trái Đất cũng chỉ là Nguyên Anh, nếu không thì bọn họ sẽ trở thành tông môn bá chủ của Trái Đất.
Từ chuyện này, Dương Bách Xuyên cũng hiểu ra được một đạo lý, cho dù là sức mạnh thế tục, hay là tu chân thì cũng không được tự phong bế bản thân mình, nếu không không cẩn thận sẽ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/su-phu-toi-la-than-tien-vo-dich-tien-nhan-ngao-the-tien-gioi/4129771/chuong-3725.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.