Không ngoài dự đoán, quả nhiên Dương Bách Xuyên đã về thẳng Vân môn. Chỉ cần dịch chuyển một cái, hẳn đã có mặt tại cố đô.
Giống như thành phố phía nam mà hắn thấy lúc trước, cố đô ngày nay cũng. đã trở thành một quần thể kiến trúc thông minh. Hắn vốn định đi xem thử tập đoàn Vân Kỳ có còn ở chốn cũ hay không, nhưng lại thẫn thờ phát hiện không biết đi đâu tìm nữa.
Hắn cười gượng, lẩm bẩm: “Liệu Vân môn có còn ở nơi đó không nhỉ...?”
Nghĩ đến đây, hắn lập tức dựa theo phương hướng trong trí nhớ để chạy tới nhà cũ Vân môn.
Chẳng mấy chốc, Dương Bách Xuyên đã xuất hiện bên trên nhà cũ. Ngọn núi hùng vĩ kia vẫn còn tồn tại như trong ký ức xa xưa, chẳng qua trong bán kính năm mươi dặm xung quanh đã có thêm trận pháp che phủ.
Thần thức quét một vòng, lòng hắn vui trở lại.
Vân Môn vẫn còn đó.
Bên trong trận pháp là những đại thụ che trời, Vân môn được giữ nguyên như trước, có điều con sông nhỏ nằm đối diện đã không còn, Vân môn bây giờ đã bị cây cối bao quanh.
Đứng từ đây nhìn trông cực kỳ giống khu vực cấm.
'Thoạt nhìn, trận pháp là sản phẩm của một tu sĩ Hợp Thể cảnh, với đại trận cấp độ này, Dương Bách Xuyên chẳng cần cưỡng chế phá trận làm gì, cứ thế ung dung tiến thẳng vào trong trận pháp, đáp xuống cổng lớn nhà họ dương.
Nơi này vẫn y như hồi hắn rời đi cách đây mấy trăm năm, chẳng hề thay đổi.
Dương Bách Xuyên lặng lẽ xuất hiện trước
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/su-phu-toi-la-than-tien-vo-dich-tien-nhan-ngao-the-tien-gioi/4129760/chuong-3714.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.