Nhưng sau khi vào Tu Chân Giới, trải qua sinh tử, đợi mất đi rồi mới hối hận, vậy chỉ có thể là ‘hối hận’ thôi.
Nàng thích tiên sinh, đây là suy nghĩ trong lòng vào thời khắc sinh tử.
Vào thời khắc sinh tử, nàng từng hạ quyết tâm, nếu kiếp này còn có thể gặp được tiên sinh, thì nàng sẽ nói cho hắn biết nàng thích hắn!
Chôn vùi trong lòng tận sáu trăm năm, quá nặng nề!
Khưu Vân không muốn gánh tiếp nữa.
Nàng sợ…
Nàng sợ có một ngày nàng sẽ thật sự tan thành mây khói trên con đường tu chân, lại phải mang theo tiếc nuối sâu sắc…
Yêu một người không có gì sai!
Nàng thích tiên sinh, biết ơn tiên sinh, kính trọng tiên sinh…
Nhưng mà… tất cả những điều này đều không cản trở nàng yêu tiên sinh!
Yêu không có lớn nhỏ đúng sai, trái tim mách bảo nàng, yêu lớn hơn tất cả.
Yêu thì không nên có tiếc nuối.
Hơn nữa nàng chỉ muốn thổ lộ tiếng lòng sáu trăm năm của mình, sau khi nói ra, cho dù tiên sinh nói không thích nàng, vậy thì thế nào?
Không sao cả, nàng chỉ làm vậy để không thẹn với lương tâm thôi.
Đợi ngày này sáu trăm năm, hôm nay cuối cùng cũng có thể cho nội tâm của mình một câu trả lời rồi.
Khưu Vân ngẩng đầu khỏi lồng ngực của Dương Bách Xuyên, khuôn mặt đẫm nước mắt, mở to mắt nhìn Dương Bách Xuyên. Nàng lấy hết can đảm nói: “Tiên sinh… ta muốn nói một câu với ngài, một câu đã giấu sáu trăm năm.”
Dương Bách Xuyên sửng sốt, vô thức nói: “Nàng nói…?”
“Tiên sinh, ta
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/su-phu-toi-la-than-tien-vo-dich-tien-nhan-ngao-the-tien-gioi/4129542/chuong-3495.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.