Nếu lúc đó hắn không có lo lắng, Liễu Linh Linh đã không chết.
"Nhóc Xuyên... Ta biết ta biết rồi, bây giờ cuối cùng chúng ta cũng ở bên nhau..."
Hai người ôm nhau thì thầm.
Hồi lâu sau, Dương Bách Xuyên lấy lại bình tĩnh, nhưng hắn luôn cảm thấy có gì đó không ổn?
Nhìn Liễu Linh Linh, Dương Bách Xuyên hỏi với giọng run rẩy: "Linh Linh, sao nàng lại xuất hiện ở đây? Đây là đâu?"
"Nơi này là U Minh Giới đấy, chàng quên là ta đã chết mấy trăm năm rồi sao, bây giờ chàng cũng đã chết, hiện giờ chúng ta là linh hồn, người đã chết đều sẽ xuất hiện ở U Minh Giới, sau này chúng ta có thể sống ở đây..." Liễu Linh Linh mỉm cười nói.
Đầu óc Dương Bách Xuyên choáng váng, hắn đột nhiên nhớ tới lúc này mình đang Độ Kiếp, hắn đang vượt qua Cửu Cửu Thiên Kiếp, nhớ tới trước đó mình bị một con Cự Long Lôi Kiếp bổ vào người rồi sau đó hắn không biết gì nữa.
Bây giờ xem ra hắn chưa vượt qua được Thiên Kiếp mà đã chết dưới Thiên Kiếp.
Vừa nói, Dương Bách Xuyên vừa vội vàng giơ cánh tay lên nhìn cánh tay trái của mình, đồ án ấm Càn Khôn biến mất rồi.
Cũng không thể vận chuyển pháp lực, muốn quan sát bên trong thân thể cũng không được, bởi vì không có linh thức, hiện giờ hắn đã hoàn toàn trở thành linh hồn của một người bình thường.
Hơn nữa, trong nội tâm kêu gào gọi lão già cũng không thấy đáp lại...
Không còn gì cả...
Lúc này, Dương Bách Xuyên sửng sốt, hắn không thể chấp nhận sự
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/su-phu-toi-la-than-tien-vo-dich-tien-nhan-ngao-the-tien-gioi/4129395/chuong-3348.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.