Dương Bách Xuyên bảo Thanh Ngưu diễn trò, giờ lại lấy ra hai vò rượu quê hương là để dụ con cá Xuyên Sơn Giáp cắn câu.
Nghe thấy Xuyên Sơn Giáp nói chuyện, Dương Bách Xuyên thầm buồn cười. Mọi người đều nói Yêu tộc thẳng tính xem ra là sự thật, Yêu tộc có tâm tư phức tạp thế nào cũng không lắm chiêu trò như Nhân tộc.
Xuyên Sơn Giáp vừa tới đã xin rượu uống, tuy có che giấu nhưng đã bộc lộ sự thẳng thắn của Yêu tộc, ít nhất là thẳng thắn hơn Nhân tộc, không hàm súc chút nào.
Dương Bách Xuyên đưa mắt ra hiệu cho Thanh Ngưu nhường chỗ, còn bản thân vẫn ngồi bất động, tỏ vẻ đại gia. Đây cũng là cố ý.
Thanh Ngưu không ngốc, giữa chủ tớ có khế ước thần hồn nên tên họ Dương nào đó nghĩ gì Thanh Ngưu đều nhanh chóng hiểu được.
Thanh Ngưu mỉm cười đứng dậy, sau đó nói với Xuyên Sơn Giáp: "Xem ra vị đại vương này cũng là đạo hữu mê rượu, uống rượu mà gặp tri kỷ thì ngàn ly vẫn còn ít, rượu ngon kết bạn khắp bốn phương. Nếu vị đại vương này cũng là bạn rượu thì ngồi xuống uống cùng chúng ta một ly đi."
Nói xong Thanh Ngưu nhường ra một vị trí, sau đó nói tiếp: "Ta tên Đại Hùng, đây là chủ nhân nhà ta..." Thanh Ngưu thuận miệng bịa tên cho mình, tiếp đó giới thiệu Dương Bách Xuyên nhưng không biết lấy tên gì cho Dương Bách Xuyên, bèn kéo dài giọng nói.
Lúc này Dương Bách Xuyên biết là mình cần tiếp lời. Lão Ngưu nói ra mấy câu cổ văn sứt sẹo về rượu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/su-phu-toi-la-than-tien-vo-dich-tien-nhan-ngao-the-tien-gioi/4129216/chuong-3169.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.