Dương Bách Xuyên vừa dứt lời, tất cả mọi người trong sân ngẩn người một lúc, bao gồm cả ba lão bất tử Ân Tĩnh An đang thì thầm trong lòng.
Lẽ ra Dương Bách Xuyên muốn nói chuyện thì phải tìm người nắm thành Yêu Quang trong tay như bọn họ mới đúng, sao lại để mắt tới Tề Mặc Hành?
Chẳng lẽ thằng nhóc này không nhận ra ai có tu vi cao ư?
Trong nháy mắt, ánh mắt tất cả mọi người đều đặt trên người Tề Mặc Hành, bản thân Tề Mặc Hành cũng ngẩn người nhìn Dương Bách Xuyên. Trong lòng nói thầm, sao thằng nhóc này lại biết tên mình?
Nghi ngờ thì nghi ngờ, Tề Mặc Hành vẫn trầm giọng nói: “Tiểu tử, lão phu chính là Tề Mặc Hành.”
“Vậy thì được rồi.” Dương Bách Xuyên hừ lạnh một tiếng, đúng là Tề Mặc Hành, hắn căn cứ vào diện mạo của Vương Tông Nhân suy đoán ra, bây giờ được hắn ta chính miệng thừa nhận.
Dương Bách Xuyên cũng không có nói thêm một chữ nào, bây giờ chỉ muốn bắt được Tề Mặc Hành, nói nhiều cũng vô ích. Bắt được Tề Mặc Hành, lập tức sưu hồn thì đương nhiên sẽ biết tung tích của Ngô Mặc Thu.
“San Hồng, chồn nhỏ, ra tay đi!”
“Giết! Giết chết thằng nhóc kia!”
Ngay khi Dương Bách Xuyên ra lệnh chồn nhỏ cùng tiểu Phượng Hoàng ra tay, Ân Tĩnh An cũng hét lên một chữ “giết”, hai bên khá ăn ý.
Dương Bách Xuyên duỗi kiếm Đồ Long trong tay ra, Nhật Nguyệt Càn Khôn Giáp ở trong người, vận khởi Chỉ Xích Thiên Nhai Công biến mất tại chỗ, đi về phía Tề Mặc Hành.
Mà tiểu Phượng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/su-phu-toi-la-than-tien-vo-dich-tien-nhan-ngao-the-tien-gioi/4127934/chuong-1887.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.