Dương Bách Xuyên chưa từng thấy qua chim thần Phượng Hoàng chân chính, nhưng ở quê nhà, hắn đã nhìn thấy không ít các hình vẽ của Phượng Hoàng qua trò chơi hay là trong phim điện ảnh, chưa nói đến nó thần thánh như thế nào, nhưng chắc chắn là một thần vật rực rỡ và đầy màu sắc.
Cho dù là vừa nãy, khoảnh khắc Phượng Hoàng đắm mình trong biển lửa, bay thẳng lên trời cao, khi bách điểu triều phụng, hình ảnh của Phượng Hoàng trong mắt của Dương Bách Xuyên vẫn ngập tràn thiêng liêng.
Nhưng mà hiện tại, hắn trợn mắt nhìn ngọn lửa Phượng Hoàng vụt tắt, không nhịn được mà nuốt nước miếng.
Dương Bách Xuyên giật mình hỏi sư phụ: “Lão đầu...người...người xác định, thứ đồ chơi này là Phượng Hoàng?”
“Khụ khụ ~ Thằng nhóc vô sỉ này, thật ra vi sư cũng chưa từng nhìn thấy Phượng Hoàng chân chính, chỉ mới thấy hư ảnh của Phượng Hoàng trưởng thành, đúng là có chút khác biệt với ‘Phượng Hoàng’ đang ở trước mặt này, có lẽ vừa mới sinh nên nó mới có dáng vẻ như vậy, đừng quá để ý tới tướng mạo, cảnh tượng bách điểu triều phụng vừa rồi không phải giả, cái này không thể làm giả được.” Giọng nói của Vân Thiên Tà tràn đầy nghi ngờ.
Trong lúc nhất thời, hai thầy trò bắt đầu hoài nghi về ánh mắt của bản thân.
Dương Bách Xuyên nhìn ‘Phượng Hoàng’ đang đứng trước mặt mình, khó mà tin được đây lại là một loài phượng hoàng thần thánh.
Hắn lẩm bẩm nói: “Đây rõ ràng là một con gà trụi lông mà ~” Không lẽ là phượng hoàng thật sao?”
Đứng trước mặt Dương
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/su-phu-toi-la-than-tien-vo-dich-tien-nhan-ngao-the-tien-gioi/4127929/chuong-1882.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.