Lúc này lão Mạnh cười ha ha nói: “Dương huynh đệ, đi thôi, chúng ta đi xem thử, trong Yêu nô thượng đẳng rất có thể có cực phẩm.”
Dương Bách Xuyên nghe lão Mạnh cười xấu xa nên có chút nghi hoặc, hắn cũng không biết cái gì là Yêu nô, thuận miệng hỏi: “Cái gì là Yêu nô?”
Lão Mạnh sửng sốt: “Ngay cả Yêu nô mà ngươi cũng không biết sao?”
“Khụ khụ~” Giờ phút này Dương Bách Xuyên cảm giác mình giống như là một tên nhà quê, đích thật cái gì cũng không biết, ho khan một chút ứng phó nói: “Thật không dám giấu diếm, ta luôn luôn ở núi sâu tu luyện, rất nhiều thứ quả thật không biết.”
Lão Mạnh gật đầu cũng không còn cười nhạo Dương Bách Xuyên nữa, dù sao tu chân giả đích thật bế quan rất nhiều, mà một lần bế quan có thể là một trăm tám mươi năm không tiếp xúc với thế giới bên ngoại, không biết cũng coi như bình thường.
Lập tức lão Mạnh giải thích cho Dương Bách Xuyên: “Nói đến Yêu nô chính là một sản nghiệp dị dạng bất thành văn ở thành Yêu Quang, thành Yêu Quang chủ yếu làm ăn buôn bán yêu thú, rất nhiều tu sĩ yêu thích nuôi yêu thú, nhưng khi trở về tự mình nuôi yêu thú thì bản thân lại không có kinh nghiệm, cho nên sinh ra nghề nghiệp Yêu nô này.
Yêu nô ngụ ý là nô lệ của yêu thú, nói trắng ra chính là hầu hạ yêu thú, cho nên gọi là Yêu nô, mới đầu nghề nghiệp Yêu nô này chỉ là một vài người không có thiên phú tu hành mới có thể tu luyện,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/su-phu-toi-la-than-tien-vo-dich-tien-nhan-ngao-the-tien-gioi/4127904/chuong-1857.html