“Chờ ngươi thắng rồi nói, nếu thua bổn cô nương sẽ không tha cho thi thể của ngươi.” Diệp Vô Tâm uy hiếp, nói.
Khóe miệng của Dương Bách Xuyên hơi co rút, nhưng vẫn trả lời: “Ta sẽ không thua.”
“Hy vọng như vậy.” Diệp Vô Tâm cười ha ha nói.
Lúc này Từ Thất lạnh lùng hừ một tiếng: “Chết đến nơi rồi còn muốn trêu chọc Vô Tâm tiên tử, tiểu tử nhà ngươi cũng rất kiêu ngạo.”
“Ha ha, họ Từ, hôm nay ngươi phải thất vọng rồi.” Dương Bách Xuyên lạnh lùng cười.
“Được, nếu vậy bây giờ bắt đầu…” Quản sự Hồng lại mở miệng nói.
“Chờ đã.” Nhưng lần này lại bị Dương Bách Xuyên ngắt lời.
Quản sự Hồng nhăn mày lại, nói: “Tiểu tử nhà ngươi muốn đổi ý hả? Nói cho ngươi, đã ký giấy sinh tử, ngươi dám có gan đổi ý, lão phu sẽ không bỏ qua cho ngươi.”
Dương Bách Xuyên nheo mắt lại, nói: “Lão già chết tiệt, ta biết ông và tên họ Từ kia liên hợp lại tính kế ta, nhưng không sao, hơn nữa ông yên tâm, trong từ điển của ta chưa từng có hai chữ từ bỏ. Ngắt lời của ông chỉ muốn hỏi một câu, ta có thể tự đặt cho chính mình thắng hay không?”
Vừa nói xong câu, xung quanh ồ lên, một đám đều cho rằng chính mình nghe lầm.
Sau khi lấy lại phản ứng, mọi người cho rằng Dương Bách Xuyên tự tìm lại mặt mũi cho bản thân trước khi chết.
Ngay cả quản sự Hồng cũng ngây người, nhưng ngay sau đó cười ha ha, cũng không tức giận khi Dương Bách Xuyên mắng ông ta là lão già chết tiệt, thuận miệng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/su-phu-toi-la-than-tien-vo-dich-tien-nhan-ngao-the-tien-gioi/4127720/chuong-1673.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.