Lúc vào thành, Dương Bách Xuyên đã chuẩn bị tốt tâm lý.
Mặc dù như thế, bốn người Dương Bách Xuyên vẫn bị loạn suy nghĩ với ba quy tắc mới trong thành này.
Lúc đi ngang qua một con đường, trong tai nghe thấy tiếng chửi rủa, lúc nghe thấy, Dương Bách Xuyên suýt chút nữa không cười ra tiếng.
Hắn nhìn thấy một đám tóc dài đi qua, vừa nhìn đã biết là bộ dáng không phải người bản địa, một đám trong tay cầm dây xích dài ba thước, lần lượt thu phí bảo hộ.
“Trương lão đầu, đầu tháng rồi, nhanh hiếu kính tháng này đi, ba viên linh thạch.” Một gã côn đồ dẫn đầu mặt mũi hung tợn đang quát một ông lão bày sạp hàng trên vỉa hè. Trên quầy hàng của ông lão là một ít linh dược, nhưng nhìn năm tháng cũng không cao lắm.
“Sao lại là ba viên linh thạch? Không phải hai viên sao?” Trương lão đầu phản bác.
“Tháng này tăng giá một chút không được sao?” Tên cầm đầu hừ lạnh nói.
“Ta không có ba viên, chỉ có hai viên~” Trương lão đầu nhìn râu mép, thoạt nhìn rất cường ngạnh.
“Không có đúng không, dễ thôi. Huynh đệ, đập nát quầy hàng.”
Tên cầm đầu vừa ra lệnh, bọn tiểu đệ bên cạnh không nói hai lời, lập tức xông lên đập phá loạn xạ.
“Đừng đừng đừng, ta đưa, ta đưa là được chứ gì?”
“Muộn rồi, bốn viên.”
“Ta... đưa.” Cuối cùng Trương lão đầu cắn răng đưa bốn viên linh thạch mới coi như đuổi ôn thần đi.
Ánh mắt Dương Bách Xuyên nhìn tới. Cả con đường đều bị thu phí bảo hộ, cũng có người giống như Trương lão
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/su-phu-toi-la-than-tien-vo-dich-tien-nhan-ngao-the-tien-gioi/4127707/chuong-1660.html