“Chút chuyện nhỏ này, còn phải làm phiền vi sư, con đủ rồi đấy, không phải rõ rành rành rồi à, mổ bụng lấy đứa con ra, sau đó châm cứu không phải xong rồi à?” Vân Thiên Tà vừa đơn giản vừa cọc cằn.
Dương Bách Xuyên trợn tròn mắt, vừa định mắng lão già một câu, nhưng suy nghĩ kỹ lại thì cách mạo hiểm này mặc dù đơn giản thô bạo, nhưng cũng là cách hiệu quả nhất.
Vấn đề là đụng một cái thôi đã ảnh hưởng cả cơ thể, nếu hắn mổ bụng vượn trắng mẹ lấy hai con vượn con ra luôn, cả hai đều sẽ gặp nguy hiểm, nếu canh chừng được khoảng thời gian nhất định để hai mẹ con ổn định sự sống, vấn đề này sẽ được giải quyết hoàn toàn.
Nhưng vượn trắng con còn chưa đủ tháng để lâm bồn, dẫn đến thiếu sức sống bẩm sinh, chỉ cần lấp đủ sức sống bẩm sinh, tự nhiên có thể giữ lại cái mạng nhỏ.
Mà vết thương nội ngoại của vượn trắng mẹ, ngoại thương là vết thương dưới bụng sâu đến tận xương, nội thương một âm một dương trong thể nội và độc của Huyền Sương Mãng Xà, chỉ cần Sinh Mệnh của nó trong một khoảng thời gian xác định có dấu hiệu ổn định, để Dương Bách Xuyên có thời gian cứu chữa.
Bây giờ có nhiều vấn đề khó khăn không nhỏ là. Làm thế nào để Dương Bách Xuyên lấy hai vượn trắng con từ trong bụng vượn trắng mẹ ra, mà trong khoảng thời gian nhất định giữ vững sinh mạng cho cả hai mẹ con, để hắn có đủ thời gian cứu chữa đây?
Cho nên Dương Bách Xuyên lại
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/su-phu-toi-la-than-tien-vo-dich-tien-nhan-ngao-the-tien-gioi/4127681/chuong-1634.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.