Dương Bách Xuyên bị tiểu hòa thượng làm cho không hiểu ra sao, phiền toái lớn nhất trong hầm mỏ chính là Kim Bất Hoài đánh người, nếu không phải là Kim Bất Hoài đánh người thì còn có chuyện gì, khiến tiểu hòa thượng kích động tới lắp bắp không nói nên lời nữa?
Hắn muốn hỏi xem rốt cuộc là chuyện gì?
Nhưng tiểu hòa thượng rõ ràng là kích động xoay người bỏ chạy, ý bảo Dương Bách Xuyên đi theo hắn.
Bất đắc dĩ, Dương Bách Xuyên chỉ đành đứng dậy đi theo sau tiểu hòa thượng, lúc này hắn cũng rất tò mò.
Theo chân tiểu hòa thượng, rẽ qua mấy khúc cua, sau đó đến một không gian nhỏ cỡ năm sáu mét vuông. Dương Bách Xuyên biết, nơi này là chỗ mà gần đây nhất mà ba người bọn họ đào được linh thạch, linh thạch trung phẩm lần trước cũng đào từ đây.
Lúc Dương Bách Xuyên đi vào, huynh đệ Gia Cát, một người thì đang đứng, người còn lại ngồi tựa vào sơn động, sắc mặt cả hai người đều ửng hồng.
Dương Bách Xuyên nhìn hai người họ hỏi: “Có chuyện gì vậy? Gia Cát Khổng, ngươi nói đi.”
Dương Bách Xuyên biết Gia Cát Khổng bình tĩnh hơn, vì vậy đã để hắn ta nói.
Hiển nhiên Gia Cát Khổng cũng rất kích động, nhưng cũng không nói gì, chỉ gật đầu sau đó tựa vào sơn động rồi chậm rãi rời đi.
Giây tiếp theo, không gian nhỏ vốn dĩ là ánh sáng lờ mờ, sau khi Gia Cát Khổng rời đi, trong nháy mắt đã lóe lên tia sáng, ánh sáng đỏ chiếu rọi toàn bộ không gian nhỏ.
“Hít thở sâu ~”
Dương Bách Xuyên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/su-phu-toi-la-than-tien-vo-dich-tien-nhan-ngao-the-tien-gioi/4127636/chuong-1589.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.