Kim Bất Hoài trực tiếp quất roi lên mặt Chư Cát Khổng, cười lạnh nói: “Tiểu tử lắm mồm, nhưng mà xem như mày thức thời, Kim gia tao không so đo, đào thật tốt đi. Đừng có lười biếng, không đào được linh thạch thì tụi mày biết hậu quả.”
Trên mặt Chư Cát Khổng xuất hiện một vết máu, da thịt cũng nứt ra, trên trán toát mồ hôi lạnh, nhưng vẫn nặn ra khuôn mặt tươi cười như cũ, đưa mắt nhìn Kim Bất Hoài dẫn người rời đi, hắn ta cố gắng đứng ngăn trước Dương Bách Xuyên, lắc đầu ra hiệu chớ làm điều dại dột với Dương Bách Xuyên.
“Kim gia đi thong thả, chúng ta nhất định sẽ đào thật nhiều linh thạch ~” Chư Cát Khổng đưa mắt nhìn Kim Bất Hoài gọi theo.
Dương Bách Xuyên tỉnh lại từ xúc động ban đầu, hắn cũng biết mình quá xúc động, vừa nãy nếu ra tay, người chết chắc chắn là hắn.
Nếu không phải Chư Cát Khổng ngăn cản. Lúc này nói không chừng hắn đã nằm xuống.
Nhìn vết thương trên mặt Chư Cát Khổng, Dương Bách Xuyên nắm chặt nắm đấm, ân tình này và mối thù này, hiện tại hắn chỉ có thể ghi trong lòng, Kim Bất Hoài này để nằm trong danh sách phải giết của hắn.
Còn có ba anh em mặt sẹo thắt bím, đều là kẻ đáng chết.
Đừng để hắn mở phong ấn một khi hắn mở phong ấn, thì kẻ chết đầu tiên chính là Kim Bất Hoài.
Cũng chính vào lúc này hắn bắt đầu coi Chư Cát Khổng là bạn bè.
Chư Cát Khổng cũng thật sự coi hắn là bạn bè, hoặc là nói đánh một ván cược
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/su-phu-toi-la-than-tien-vo-dich-tien-nhan-ngao-the-tien-gioi/4127631/chuong-1584.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.