Mặt mũi của người này ước chừng bốn mươi, có điều Dương Bách Xuyên biết người tu hành không thể nhìn mặt, nói không chừng người này chính là một lão già đã tu luyện hàng trăm năm, vết sẹo trên mặt ông ta khiến ông ta trông lại càng hung ác hơn.
Dù sao thì trong mắt Dương Bách Xuyên ông ta không phải người lương thiện.
Giờ phút này trong lòng Dương Bách Xuyên lạnh lẽo cả người nói: "Chẳng lẽ vừa tới Sơn Hải Giới đã bị người ta giết ư?"
Sau khi hắn lẩm bẩm trong lòng thì có cảm giác không thể nào, nếu đối phương muốn giết hắn và tiểu hòa thượng thì vừa nãy đã ra tay rồi chứ không phải chỉ phong ấn tu vi thôi.
Quả nhiên lúc này hai người khác cũng đi tới, một người trong số đó mở miệng hỏi: "Đại ca, tại sao huynh không giết luôn cho xong việc? Cần gì phải phong ấn tu vi của bọn chúng phiền phức như vậy, chỉ là hai con sâu cái kiến mà thôi."
Lúc này Mặt Sẹo trầm giọng nói: "Dạo gần đây trong mỏ đã có rất nhiều thợ mỏ chết, sản lượng giảm sút nghiêm trọng, thiếu người nghiêm trọng, bên phía thành chủ đã hỏi tới rồi, sau này bắt được người thì đừng giết, trực tiếp phong ấn tu vi vứt xuống mỏ, nếu không có ai khai thác thì cuối cùng thành chủ đại nhân vẫn trách cứ ba người huynh đệ chúng ta."
"Đệ đã hiểu, vậy để để đâm xuyên xương tỳ bà của hai thằng nhóc này rồi khóa lại, miễn cho bọn chúng lại bỏ trốn. Cho các ngươi trốn này!" Người nọ vừa nói vừa hung hăng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/su-phu-toi-la-than-tien-vo-dich-tien-nhan-ngao-the-tien-gioi/4127622/chuong-1575.html