Khi Dương Bách Xuyên tỉnh lại lần nữa, hắn nhận ra mình đang nằm ở trong một dòng suối nhỏ trong khe núi, toàn thân đều là bùn đất.
Sau khi ngồi dậy, hắn đưa mắt nhìn bốn phía.
Núi non xanh ngắt, vạn dặm không mây.
Hít sâu một hơi mà lỗ chân lông toàn thân đều có thể giãn hết ra, sảng khoái cả người.
Linh khí thiên địa vô cùng nồng đậm, không hề có chút tạp chất nào.
Ngay lúc đó, toàn thân hắn run lên, một suy nghĩ không ổn lắm nảy lên trong đầu hắn.
Đột nhiên hắn nghĩ đến, nơi này… Hẳn đã không phải là địa cầu nữa.
Sự khác biệt về môi trường vô cùng rõ ràng.
Không có nơi nào ở địa cầu có thể có chất lượng không khí khiến người ta vừa hít sâu một hơi đã giãn hết cả lỗ chân lông như thế này.
Càng không có nơi nào có linh khí thiên địa tinh khiết nồng đậm đến như vậy được.
Nếu nói linh khí thiên địa của địa cầu là một ao nước đục, thì linh khí thiên địa của nơi này chính là sông nhỏ th hắn mát trong suốt, chứa vô hạn sức sống và sinh cơ.
Hắn hồi tưởng lại trong đầu, cuối cùng khi không gian gió lốc nổi lên ở tế đàn đài sen tại bí địa Trường Bạch, tất cả mọi người trên tế đàn đều bị cuốn vào trong không gian gió lốc.
Vào giây phút cuối cùng, hắn còn nhìn thấy nhị đồ đệ Vương Tông Nhân và Thu Nhi.
Hai người bọn họ xuất hiện trong không gian gió lốc sau khi hai tế đàn đài sen sụp đổ.
Điểm này khiến Dương Bách Xuyên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/su-phu-toi-la-than-tien-vo-dich-tien-nhan-ngao-the-tien-gioi/4127615/chuong-1568.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.