Đầu ngón tay khẽ búng, giọt tinh huyết bay về phía mi tâm của Vượng Tử đang ngất xỉu góc đại điện, lập tức, cơ thể Vượng Tử tràn ngập ánh sáng.
Ngay sau đó, hai tay Phong Vân Dạ Lang nắm lấy khoảng không trước mặt, hét lớn: “Phá không, mở ~”
Dứt lời, Dương Bách Xuyên nhìn thấy khoảng không trước mặt Phong Vân Dạ Lang bị cưỡng chế xé toạc, xuất hiện một cánh cửa, hắn ta bước vào trong đó rồi biến mất.
Đại điện khôi phục lại dáng vẻ bình tĩnh, giống như là chưa từng có chuyện gì xảy ra.
“Phong Vân này cũng thú vị đấy chứ ~” Nhìn Phong Vân Dạ Lang rời đi, Vân Thiên Tà tự lẩm bẩm.
“Lão đầu, hắn ta làm gì với Vượng Tử vậy?” Dương Bách Xuyên có chút căng thẳng. Dù sao thì Vượng Tử cũng không hoàn toàn là linh thú của anh, Vượng Tử là của vợ Triệu Nam, nếu như xảy ra chuyện gì. Về nhà anh cũng khó ăn khó nói.
“Không cần lo lắng, cũng là vận may, Phong Vân Thần Khuyển có thể xưng là thánh thú thủ hộ của vương triều Hiên Viên ở Tu Chân Giới, đương nhiên là tộc yêu thú cao cấp nhất, đánh đâu thắng đó, tộc Phong Vân Thần Khuyển trời sinh đã có thiên phú về tốc độ và sức mạnh không gian, con chó này nhận được một giọt tinh huyết của Phong Vân Thần Khuyển, cuối cùng cũng có tư cách sánh ngang với Chồn Nhi, Hầu Đậu Đậu, sau này nhất định sẽ trở thành Thần Khuyển.
Vân Thiên Tà dứt lời, ông quay qua nói cới Dương Bách Xuyên: “Được rồi, thằng nhóc thối, kế tiếp vi sư
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/su-phu-toi-la-than-tien-vo-dich-tien-nhan-ngao-the-tien-gioi/4127593/chuong-1546.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.