Cách bảy tám mét có một ngọn núi không cao lắm, ước chừng khoảng hơn trăm mét. Núi chìm trong sương khói mịt mù, như ẩn như hiện, tạo ảo giác như kính viễn thị.
Từ nơi tiếp giáp với rừng Hắc Thạch đến chân núi toàn là hoa dại cỏ dại, tựa như tấm thảm thiên nhiên dệt ra.
Có một con suối nhỏ uốn lượn xuyên qua biển hoa, thượng nguồn ở trên núi ngoài mấy trăm mét, hạ nguồn chảy vào rừng Hắc Thạch phía sau.
Toàn bộ khu thứ ba rộng ba trăm mét, ngoài ba trăm mét hai bên đều bị mây mù dày đặc che phủ, không nhìn rõ đằng sau mây mù có cái gì.
Dương Bách Xuyên phát hiện bọn họ chỉ có một lựa chọn là đi về phía trước, đến thẳng ngọn núi cách tám chín trăm mét.
Trong bức thư của Tửu Tiên lão đầu, vị trí của động Hắc Liên trên bản đồ chính là ngọn núi này.
Chắc là do ở trong rừng Hắc Thạch chỉ có một tông màu trong thời gian dài, cho nên mọi người đều vô cùng ngột ngạt.
Bây giờ ra khỏi rừng Hắc Thạch, đột nhiên nhìn thấy núi cao biển hoa non xanh nước biếc, tâm trạng mọi người lập tức tốt lên.
Tiểu hòa thượng Liễu Phàm lẩm bẩm: "Ai cũng bảo khu thứ ba đáng sợ nhất, bây giờ xem ra lời đồn không chính xác. Ở đây có gì đáng sợ chứ? Rõ ràng là tiên cảnh mà!"
"Đúng vậy! Cũng có thể là do có rất ít người đến khu thứ ba chăng?" Mai Thi Dĩnh lên tiếng.
"Chưa chắc. Tôi nghe tổ tiên nói nơi đáng sợ nhất trong bí địa núi Trường Bạch là
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/su-phu-toi-la-than-tien-vo-dich-tien-nhan-ngao-the-tien-gioi/4127547/chuong-1500.html