Kính Côn Luân trong tay Chiêm Khánh Nhân còn tốt, Hồ Tiên Nhi có thể chịu đựng đến bây giờ cũng làm Dương Bách Xuyên lau mắt mà nhìn.
Nhưng cuối cùng hai người vẫn bị chín tượng con rối người đá làm hao tổn quá nhiều chân nguyên, lực cản chậm lại, trong một khắc Hồ Tiên Nhi bị một tượng người đá đánh một quyền vào lưng, cô kêu thảm thiết một tiếng.
“A ~ phụt ~”
Trong tiếng kêu thảm thiết Hồ Tiên Nhi còn phun ra một búng máu.
Chiêm Khánh Nhân đỏ cả hai mắt, sắc mặt trắng bệch cắn răng kích hoạt kính Côn Luân, đánh bay người đá xuống tay với Hồ Tiên Nhi ra ngoài.
“Tiên Nhi, cô sao rồi?”
Chiêm Khánh Nhân lắc mình chắn trước người Hồ Tiên Nhi, lập tức áp lực tăng lên rất nhiều, một mình anh ra phải đối mặt với sự tấn công của tất cả người đá, nếu không phải lực tấn công của những người đá này ít, hơn nữa trận pháp tương đối cứng nhắc, nếu đổi thành chân nhân hai người bọn họ đã chết từ lâu.
Mai Thi Dĩnh nhìn thấy Hồ Tiên Nhi bị thương, lập tức vội la lên: “Anh Dương, anh mau nghĩ cách đi.”
“Anh Dương, anh có cách thì nhanh chóng phá trận đi, cứ tiếp tục như vậy hai người họ không kiên trì được lâu nữa đâu, đừng quên chúng ta có chung một mục tiêu.” Trần Trầm Hương cũng nói.
Dương Bách Xuyên gật đầu, cũng biết lúc này mình nên ra tay, cho dù đưa hai người bọn họ ra ngoài, bọn họ cũng sẽ không cảm ơn mình, anh có ý tứ muốn Chiêm Khánh Nhân cùng Hồ Tiên Nhi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/su-phu-toi-la-than-tien-vo-dich-tien-nhan-ngao-the-tien-gioi/4127538/chuong-1491.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.